Kiều Mạn Nhu bất ngờ bị Lương Bằng bế bổng chỉ có thể theo phản xạ câu lấy cổ hắn, cô ngơ ngác đến quên cả khóc.
Cả đoàn làm phim lúc này: “?”
La Mẫn Tuyên còn đang há mồm cho Tô Hữu Duy đút trái cây: “...”
Tô Hữu Duy cũng không quan tâm lắm, tầm mắt anh lơ đãng nhìn vào mấy người giơ điện thoại lên chụp hình. Anh cụp mắt, dùng một tay gõ nhanh lên di động ngay lập tức vài người áo đen từ đâu xuất hiện cướp lấy điện thoại của mấy người kia xóa hết ảnh chụp. Còn không quên nhìn họ đầy cảnh cáo.
Mà Kiều Mạn Nhu bấy giờ mới lấy lại tinh thần, mặt cô thoáng chốc đỏ bừng giẫy dụa trong lòng Lương Bằng: “Anh, anh mau thả tôi xuống!”
Lương Bằng nhận ra bản thân mình hơi mất kiểm soát nên nhanh chóng thả cô xuống còn ga lăng đỡ cô đứng vững. Hắn lo lắng lau nước mắt còn đọng trên gò má thiếu nữ: “Nói tôi biết, ai ức hiếp em?”
Kiều Mạn Nhu mất tự nhiên, trốn tránh ánh mắt của mọi người, cô lấp bấp đáp lời Lương Bằng: “Không, không có, vừa mới diễn xong chưa thoát vai thôi!” Chết tiệt, không hiểu vì sao dạo này cứ đứng trước mặt Lương Bằng cô lại bối rối, gặp quỷ rồi!
Lương Bằng thở phào, không bị ức hiếp là tốt rồi. Mắt giật một cái, hắn nhớ ra bó hoa còn trên tay mình nhưng bây giờ thì chẳng thấy đâu. Lương Bằng nhìn quanh tìm kiếm sau đó hắn nhìn thấy đại ca nhà mình đang đút trái cây cho chị dâu dưới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-phan-hon-nhan-to-tong-dung-tuong-bo/2063562/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.