Này.”
“Gì thế?”
“Ngươi có chuyện gì cần giải thích với ta không?”
“Nga? Có sao?”
“Aish, đừng nghịch tóc ta nữa, dừng lại!”
“Không nghịch tóc? Thế ta nghịch nơi khác….”
“Ngươi, tên biến thái này! Còn giở trò nữa thì ta lập tức quay về Dạ Lăng Các!”
“Hảo hảo hảo.”
“Ngươi thật sự không có chuyện gì cần giải thích với ta sao?”
“Hử? Có không nhỉ?” Duẫn Hạo cố ý vờ như không biết.
“Hảo, vậy ta đi.” Tại Trung ‘xoạc’ một tiếng, tốc chăn đứng dậy.
Nhưng Tại Trung đã quên, mình đang trong tình trạng không mảnh vải che thân.
“Sao lại nằm xuống rồi? Không đi nữa?”
“Tên thần kinh này! Y phục ta đâu?”
“Không biết, có lẽ đã bị mèo tha mất rồi.” Duẫn Hạo xấu xa nói.
“Con mèo biến thái đó chắc chắn là ngươi!”
“Đừng giận, ngươi có biết bộ dáng mình khi tức giận rất đáng yêu hay không? Hại ta lại muốn…..” Bàn tay to tiếp tục di chuyển khắp nơi cơ thể Tại Trung.
“Muốn, muốn, muốn, muốn! Ta thật không hiểu ngươi làm Vương gia thế nào nữa, chẳng lẽ ngươi ngoài làm tình thì chẳng còn nghĩ được gì ư?!” Vừa nói vừa ngăn chặn bàn tay ma quái của Duẫn Hạo.
“Cái kia a, khi cần muốn thì sẽ muốn, nhưng việc hiện tại thì, chỉ cần gần ngươi ta đây liền muốn.” Duẫn Hạo cười gian.
Trịnh Duẫn Hạo, ngươi đúng là tên đại sắc lang!!
“Ba phu nhân ngươi vừa rước về đâu cả rồi, nếu muốn thì cứ tìm các nàng đi!!”
“Tại, ba nữ nhân kia ngay cả bộ dáng thế nào ta cũng chưa từng nhìn qua.”
“Ngươi nghĩ ta là tên ngốc chắc? Chưa từng nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-xuyen-khong-bat-dac-di/1348137/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.