Chương trước
Chương sau
“Công tử nói sao? Ngươi thật sự đã nói với Vương gia?”
“Ân.”
“Sao có thể a? Chẳng lẽ ngươi không nghĩ cho bản thân mình hay sao? Nếu Vương gia biết ngươi không phải Y công tử thì…..”
“Ta biết chứ, chỉ là ta nhất thời nhanh miệng quá nên……”
“Hay là, chúng ta cứ đến nói với Vương gia rằng khi đó ngươi chỉ muốn đùa ngài ấy thôi.”
“Không thể. Ta nghĩ có lẽ Vương gia đã sớm cảm thấy ta có gì đó không ổn, nếu không, hắn sẽ không chỉ vì vài câu nói liền tin ta không phải Y.”
“Vậy, vậy ngươi tính sau này thế nào?”
“Thế nào là thế nào, nếu hắn đuổi ta đi, ta sẽ đi cho hắn vừa lòng.” Đúng vậy, dù sao ta, cũng không phải Y.
“Ta thấy, ta thấy Vương gia hẳn không phải người tuyệt tình như vậy.”
“Không biết, dù sao tay chân ta vẫn lành lặn đầy đủ, dù bị đuổi ra ngoài cũng không sợ chết đói.” Hơn nữa với tài trí của ta thì sao có thể chết đói được?
“Bây giờ ta mới cảm thấy ngươi không phải Y công tử. Y công tử tuy rằng rất tùy hứng nhưng người không bao giờ làm việc mà không nghĩ đến hậu quả như vậy.”
“Nha đầu chết tiệt, ngươi đang giáo huấn ta đấy à?”
“…Không dám, =_=” Ngươi đúng là chết vì sĩ diện, điểm này cũng rất giống Y công tử.
~
“Haizzzzzzzzz”
“Haizzzzzzzzzzzzzzz”
“Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz”
“Công tử, ngươi đừng thở dài nữa a, nếu cứ tiếp tục như thế thì không những chỉ có lá cây rụng mà e là cả đại thụ cũng chết a.”
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn vậy sao? Ta chỉ là rất rất nhàm chán mà thôi.”
“Ta thấy ngươi như vậy có phải là vì mấy hôm nay Vương gia không đến không?”
“Nha đầu, ta đã dạy ngươi thế nào, đôi khi hiểu rõ tâm tư của chủ tử quá cũng không phải chuyện tốt, có biết không hả?”
“O_O Ta đây tránh đi là được chứ gì.”
“Nhanh đi đi ~”
Chẳng lẽ Vương gia thật sự chẳng quan tâm ta nữa sao? Haiz, đã nhiều ngày như vậy rồi, ngay cả bóng dáng cũng không thấy, trong lòng cảm thấy rất trống trải…..
Hả? Vừa rồi là ai thế? Vương gia sao? Hắn đến đây? Làm gì vậy? Ta vì cái gì vừa thấy bóng dáng hắn liền cao hứng như thế? Ta còn là chính mình hay không a?!
“Vương gia, nếu đã đến đây thì tại sao không tiến vào?” Còn đứng đó làm gì, đến đây.
“Tiện đường ghé ngang, thuận tiện xem ngươi thế nào.”
Gì? Tiện đường ghé qua? Theo như ta biết, nơi ngươi muốn tới hoàn toàn không đi qua đây nha, nhớ ta thì cứ nói, aish, đúng là không thành thật tí nào.
“Tiện đường? Hay là, Vương gia có việc tìm ta?”
“Không có.”
“Hôm nay Vương gia không cần vào triều?”
“Ân.”
“Vậy tốt quá, ta muốn ra ngoài.”
“Ra ngoài?”
“Ân, không biết Vương gia đây có hứng thú hay không?”
“Được.”
Tốt quá, muốn ra ngoài nhưng lại không có người dẫn đường, hắc hắc, nếu có Vương gia thì…….
~
Trong xe ngựa.
“Tại sao phải ngồi xe ngựa?”
“Công tử, Vương gia đúng là Vương gia, đi xe ngựa thế này là để đề phòng bất trắc.” Tiểu Trúc giải thích.
“Nga.”Ý ngươi là, sợ bị người ta ám sát? Hảo nhàm chán a!! Sớm biết vậy ta đã tự mình đi rồi.
“Công tử, ngươi đừng rầu rĩ như vậy.”
“Này mà nói là đi du ngoạn sao? Không bằng để ta ở lại Vương phủ còn tốt hơn.” Tiểu Trúc chết tiệt, cứ lải nhải bên tai ta như ruồi muỗi, không sợ bị Vương gia nghe sao?
“Công tử, ngươi đúng là không biết gì cả, ta nói cho ngươi biết, trước đây Vương gia chưa bao giờ đi du ngoạn cùng Y công tử, lần này là ngoại lệ đấy.”
“Xì, ngoại cái gì lệ a, đó là do công tử nhà ngươi không bảo Vương gia ra ngoài cùng hắn mà thôi!” Nha đầu chết tiệt kia, còn ở đó quát nạt người khác.
“Hình như Y công tử đúng là chưa từng đề nghị.”
=O= Nha đầu chết tiệt, ngươi có thể nào khiến ta cao hứng một chút hay không a, ta đây thật muốn cắn chết ngươi.
“Đang nói gì vậy?” Duẫn Hạo hỏi.
“Không có gì, chỉ là cảm thấy rất rất nhàm chán.”
“Vậy, chúng ta dừng lại đây một lát.”
“Thật chứ?”
“Vương gia, như vậy, ta e sẽ có nguy hiểm a.” Ta nói công tử, hai mắt ngươi sao lại sáng quắc lên như thế =_=
“Câm miệng câm miệng, nguy hiểm gì chứ, nhiều hộ vệ như vậy thì sợ gì nữa. Vương gia, chúng ta đang đi đâu vậy a?”
“Bí mật” Duẫn Hạo khẽ cười nói.
Bí mật? Nghe xong hai chữ này ta cảm thấy mình sắp chết vì tò mò rồi, còn có, nụ cười của ngươi, muốn ta mù mắt sao?
“Nhưng mà….”
Gì, đang yên đang làm, thêm hai chữ ‘nhưng mà’, này khiến ta rất tuột cảm hứng a~
“Ngươi không được gọi ta là ‘Vương gia’ nữa.”
“Hắc, vậy thôi à, dễ thôi, ta đây gọi ngươi là, Trịnh Vương gia vậy. Không thích? Vậy gọi công tử nhé? Còn không thì gọi, gọi Trịnh Duẫn Hạo đi? Này không được êm tai cho lắm. Vẫn là, tên họ Trịnh kia? Ha ha, này lại không được.”
“Gọi tên ta.”
“Tên sao? Vậy, Duẫn Hạo nhé? Hạo cũng không tồi. Nhưng mà, ta và Vương gia không quá thân thiết, nếu gọi như vậy, có phải, có phải rất kỳ lạ không?”
“Kỳ lạ? Ta không thấy có gì kỳ lạ cả.”
“Nha, được rồi, Duẫn Hạo Duẫn Hạo Duẫn Hạo.” Gọi như vậy rất thuận tai nha, cứ xem như quen biết thêm bằng hữu đi.
“Vương gia, đến nơi rồi.”
“Ân, xuống xe nào.”
“Nga.”  Thế giới bên ngoài ơi, ta đến đây ~
“Oa, đây là nơi nào thế? Rộng lớn quá ~”
“Thích không?”
“Thích.”
“Đừng đứng đó nữa, tới đây.”
“Nga.” Chạy nhanh thật, ta vẫn đang tán thưởng vì cảnh sắc xung quanh thì hắn đã chạy đến bên cái hồ trên cỏ.
“Sao ngươi biết nơi này?”
“Nói ra thì rất buồn cười.”
“Chuyện gì? Ta rất muốn nghe.” Nói đi, nói đi, đừng lãng phí sự mong chờ của ta nha~
“Bị đuổi giết.”
“A?” Đùng một tiếng, đầu óc trống rỗng, hắn vừa nói, bị đuổi giết? Sao có thể nói một cách bình thản như thế? Đúng là không bình thường.
“Khi ấy, ta chỉ 13 tuổi, hoàng huynh ta, cũng chính là đương kim hoàng thượng, hắn 15 tuổi. Khi đó phụ vương vừa qua đời, hơn nữa có lập di chiếu, muốn đêm ngôi vị hoàng đế truyền lại cho ta. Sau đó mẫu hậu phát hiện liền phái người đuổi theo giết ta.”
“Mẫu hậu ngươi? Tại sao lại muốn giết con mình?
“À, thật ra, ta và hoàng huynh là cùng cha khác mẹ. Mẫu hậu của hoàng huynh chính là đương kim thái hậu, mà mẫu hậu ta chỉ là một phi tần. Hơn nữa không lâu sau khi sinh ta thì nàng đã mất, vì thế mẫu hậu vì thân nhi tử của mình mà cho người giết ta cũng không phải chuyện lạ.”
“Chẳng lẽ ngươi không giận sao? Hơn nữa hoàng huynh ngươi biết chuyện này không?”
“Hoàng huynh không phải người như thế, hơn nữa, mẫu hậu biết, nếu hoàng huynh biết người muốn giết ta, nhất định huynh ấy sẽ ngăn cản. Vì thế, từ đầu tới cuối, hoàng huynh không hề biết chuyện này, ngay cả việc phụ vương truyền ngôi cho ta huynh ấy cũng không biết. Về mẫu hậu, có gì phải tức giận chứ? Ta nhớ rõ, từ nhỏ đến lớn mẫu hậu rất yêu thương ta, thật sự đã đối xử với ta như con trai ruột, ta nghĩ, bà ấy phái người giết ta cũng là vì nhất thời hồ đồ mà thôi. Hơn nữa sau khi ta được cứu rồi đưa về cung thì mẫu hậu có âm thầm đến dò la ta, khi đó hai mắt bà đầy nước khiến ta một câu cũng không thể trách cứ oán hận, bà nói bà rất hối hận khi đã làm như thế, may là ta không sao.”
“Nha, khó trách, sau đó thế nào?”
“Sau đó? Sau đó ta đã nhường ngôi lại cho hoàng huynh và cứ như vậy cho đến giờ.”
“Xem ra được sinh ra trong gia đình đế vương quả thật không phải chuyện tốt, nếu là ta chắc chắn đã sớm bị chôn dưới mồ lạnh.”
“Không khiến ngươi nhàm chán chứ? Thật kỳ lạ, sao ta lại kể với ngươi những chuyện này nhỉ?” Ngay cả Y ta cũng chưa từng kể…..
“Không có không có, rất kích thích a~”Nằm trên cỏ nghe kể chuyện đúng là rất tuyệt vời, ha hả, bất quá có chút không tốt, chính là, quần áo ta, bẩn hết rồi =_=
Không biết trong cái hồ gần đó có thủy quái không nhỉ? Đi xem thử mới được. Thủy quái, ta đến đây!!!
“Ngươi muốn đi đâu?”
“Xem thủy quái.”
“Thủy quái?”
“Ngươi cứ nằm đấy đi, lát nữa ta quay lại.”
Nói xong, ta liền chạy nhanh đến cái hồ gần đó, không ngờ hắn cũng đi theo.
Nhảy hay không nhảy đây? Nước trong hồ có bẩn hay không, nếu ngâm mình ở đây có ảnh hưởng đến da không a? Hơn nữa với quần áo trên người bây giờ thì e là không thể nhảy a, aish, nếu nhảy xuống thì đó sẽ là sự hi sinh rất lớn a.
“Thủy Quái là gì?” Duẫn Hạo từ lúc nào đã bước tới bên cạnh ta.
“Là quái vật, quái vật dưới nước.” Quên đi, cứ nhảy trước đã.
Ta anh dũng tạo nên âm thanh ‘ùm’ một cái, bây giờ đang ở trong nước a~ Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Duẫn Hạo kìa ~
“Ngươi có muốn xuống đây không? Mà thôi, ta nghĩ không nên, ngươi là Vương gia, thân phận rất cao quý.” Vì thế ta quyết định, lặn sâu xuống nước xem thử.
Ân, xem ra cổ đại rất khác với thế giới tương lai, nước trong vô cùng. Tuy rằng cái hồ này có chút khiến ta e ngại, bởi nó có phải đã tồn tại qua mấy trăm năm hay không, hắc hắc, nếu thật vậy thì có phải vẫn còn vài con cá cổ vẫn chưa tiến hóa hoàn toàn đúng không? Nếu được thấy chúng thì thật tuyệt.
Khi ta đang tìm kiếm ‘cổ ngư’ thì một con cá thật lớn bơi ngang người ta, sợ quá nên ta ngoi nhanh lên khỏi mặt nước như hỏa tiễn, nhanh chóng bơi vào bờ.
“Không sao chứ?”
“Kéo ta lên trước rồi nói.”
“Ân.”
“Làm ta sợ muốn chết, sao lại có con cá lớn như thế, rất khủng bố a!” Nhớ lại vẫn còn rùng mình, ghê thật =_=
“Vương gia, ở đây có ít y phục, cho công tử thay trước đi.”
Tiểu Trúc nha đầu chạy tới.
“Ân, được rồi, ngươi lui ra đi.” Duẫn Hạo cầm y phục nói.
“Thay đi, để cảm lạnh sẽ không tốt, sức khỏe của ngươi lúc nào cũng không tốt.”
“Nha, sao ngươi tốt với ta vậy?” Nếu khuôn mặt này không phải là Y thì tất cả ôn nhu này có phải sẽ không còn hay không?
“Ngốc, hỏi gì thế hả? Vì ngươi là Y a.”
Bầu không khí ấm áp nhanh chóng hóa băng vì câu nói ấy. Thì ra, vì ta là Y a?
“Ngươi nói gì?”
“Thực xin lỗi, ta nhất thời quên mất.”
“Không, ngươi chính là không muốn nhớ! Ngươi không muốn nhớ ta không phải Y mà ngươi yêu! Ta thật không ngờ, trong trí nhớ của ta thì ngươi chưa một lần gọi tên ta. Trong mắt ngươi, ta luôn luôn là Y. Đối xử với ta tốt như thế cũng chỉ vì Y! Nhưng mà, người nhận tình cảm của ngươi hiện tại hoàn toàn không phải Y mà là ta, Kim Tại Trung! Ngay khi ta cảm thấy ấm áp nhất thì ngươi đã nói cho ta biết rằng đối xử với ta tốt như thế cũng chỉ vì cơ thể này. Thế rốt cuộc ta đây là ai, là cái gì? Thế nhân? Nếu không có linh hồn này thì ngươi thà nhìn thi thể của Y chứ không liếc mắt nhìn ta một lần? Ta hi vọng ngươi nhớ kỹ, bây giờ trong cơ thể này là linh hồn người khác! Còn có, ta không phải Y, đã khiến ngươi thất vọng rồi.”
Duẫn Hạo đứng yên nhìn bóng dáng rời đi của Kim Tại Trung, không nói lời nào.
~
Từ ngày du ngoạn ấy đến nay đã một tháng rồi, Duẫn Hạo hệt như mất tích vậy! Hắn là cố ý bức ta rời đi đúng không? Nếu đã vậy mà ta vẫn ở lại Vương phủ thì chẳng phải tự khiến bản thân xấu hổ sao? Chi bằng, cứ rời đi vậy.
“Công tử, ngươi phải đi thật sao?”
“Đúng vậy, ta đây phải đi khỏi nơi này.”
“Nhưng mà công tử………” Bộ dáng vừa xinh đẹp lại hệt như người yếu đuối không thể làm gì thế này, ta sợ ngươi vừa ra khỏi Vương phủ đã bị người xấu bắt nạt rồi T^T
“Đừng nhiều lời, giúp ta chuẩn bị những thứ cần thiết đi.”
“Vậy, ngươi muốn đi đâu a? Có thể dẫn theo Tiểu Trúc ta theo không?”
“Ngươi bị ngốc à, ta ra bên ngoài còn chưa chắc có thể nuôi sống mình, còn dẫn theo ngươi?” Nha đầu Tiểu Trúc, ở lại Vương phủ sẽ tốt với ngươi hơn, ít nhất sẽ không phải chịu đói.
“Công tử!!!! T^T Ta muốn theo ngươi.”
“Nếu có cơ hội, ta sẽ quay lại tìm ngươi.”
“Công tử!!!!”
“Xùy, khóc như nhà có tang vậy, ta vẫn chưa chết mà.”
“Ta sẽ rất nhớ ngươi.”
“À, khoan đã, giúp ta đưa thứ này cho Vương gia.”
“Nga.” Thứ? Công tử vẫn có thể viết thư a?
“Còn có,…..”
“Sao?”
“Đưa ta ra khỏi Vương phủ.”
“Được rồi.” Mù đường mù đường! Nói gì mà ra ngoài cơ chứ? Ta nghĩ công tử ngươi lang thang bên ngoài một tháng cũng chỉ có thể đi loanh quanh khu vực cách Vương phủ vài trăm thước thôi.
Tái kiến Vương phủ! Tái kiến Vương gia! Ta nghĩ ta sẽ không nhớ ngươi đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.