Ngày đó khi cơn mưa đầu tiên của tháng chín đổ xuống, Từ Hữu Vi đưa cô gái về đến trường thì hai người đã ướt đẫm.
Cô gái ấy rất xinh, nghe nói là người phương Nam, không cao lắm. Trắng trẻo sạch sẽ, mắt tròn xoe hai mí rõ, cái miệng nho nhỏ, cười lên còn rõ hai má lúm đồng tiền, vừa nhìn đã thấy vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu.
Dù phải dầm mưa một trận nhưng không phàn nàn câu nào, còn dịu dàng nói chuyện với mọi người, tính tình rất nhu hòa.
Đám đàn ông có tuổi sống trong tòa nhà này, năm năm nay chưa thấy mấy cô bé nào như vậy. Bao nhiêu khó chịu trong lòng đều vì một nụ cười của cô mà tiêu tan đi hết.
Mấy người vây quanh người ta, người mang đồ kẻ hỏi chuyện.
Cuối cùng rồi mới dẫn người ta tới nhà tắm, tắm xong đi ra vừa đúng giờ ăn cơm, ăn cơm xong, Thạch Đầu đi thu dọn đồ đạt, cả đám người vây quanh cái bàn không nhúc nhích.
"Cô bé đó tên gì vậy?" Lão Lý hỏi trước.
"Thu Thủy."
Trần Diệu lớn giọng: "Tên gì nghe hay thế."
Thu Thủy mím môi cười ngại ngùng, mắt tròn xoe như chiếc quạt hương bồ.
Lão Lý lại hỏi: "Cô từ đâu đến vậy?"
"Phía Nam, thành phố L, tôi tốt nghiệp Đại học Sư phạm Nam Kinh."
Trần Diệu lại hô: "Nam Kinh giỏi thế, trường này anh nghe rồi nè, tốt lắm."
Thu Thủy cười: "Cũng không tốt lắm đâu."
Kỷ Sơn Thanh nghiêng qua cậu ta, cười gằn một tiếng. Trần Diệu ho khan hai tiếng, ánh mắt tán loạn.
Đôi mắt Thu Thủy mở to, nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778687/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.