Triệu Ý kiên quyết quay đầu, Kỷ Sơn Thanh cũng không bám riết theo nữa mà dừng lại không làm gì thêm.
Hắn dán môi vào tai Triệu Ý, tiếng thở dốc len qua lỗ tai rồi hòa cùng nhịp tim của cậu, nhóm lên lửa nóng trong thân thể.
Cơ thể hai người dán sát, chút biến hóa này cả hai đều biết rõ.
Thân thể nóng bỏng cùng ngọn lửa dục vọng nóng rát.
Mãi sau, chờ đến khi hơi thở ổn định trở lại Triệu Ý mới giật giật tay, đẩy Kỷ Sơn Thanh ra.
Sức lực của cậu không lớn, tất nhiên không thể đẩy được người kia ra, nhưng ý tứ của hành động đã rất rõ ràng.
Kỷ Sơn Thanh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, sau đó nhanh chóng lùi lại.
Một bước thôi là đủ để kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Đủ ngăn cả hai mất không chế, và cũng đủ để duy trì sự mập mờ.
"Hừ." Triệu Ý thấp giọng cười: "Tôi còn tưởng rằng mình mới là người chủ động."
"Em cho rằng không phải là em chủ động?"
Triệu Ý nhìn hắn.
"Tôi chủ động? Anh đè tôi xuống gặm là do tôi chủ động?"
"Ừ." Kỷ Sơn Thanh liếm môi, cười dịu dàng: "Là em chủ động."
Đậu xanh nhà nó chứ dịu dàng!
"Anh là chó đấy à?"
Môi cậu giờ vẫn đau này.
"Em không thích sao?"
"..."
"Vậy lần sau tôi sẽ nhẹ nhàng hơn."
Nói rồi Kỷ Sơn Thanh nghiêng người về phía trước, trong âm thanh trầm thấp còn xen lẫn chút tiếc nuối: "Tôi cứ nghĩ là em sẽ thích."
Triệu Ý nghiêm túc nghĩ về vấn đề này, mặc dù hơi đau với có chút khó chịu vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778680/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.