Chờ đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, mấy người mới lần lượt chui từ trong ruộng ra.
Kỷ Sơn Thành vẫn còn sức, mở máy kéo ở phía trước, nhìn tinh thần cũng khá là tốt. Những người khác ở trong thùng xe, bày bừa nhiều thứ ra. Triệu Ý còn có thể ngửi được mùi muối trên người họ.
"Cậu không làm việc thì đi theo làm gì?"Nghiêm Thắng tựa lên bao ngô, nhìn Triệu Ý.
"Tới hóng chuyện."
"Đúng là đại thiếu gia." Nghiêm Thắng cười nhạo một tiếng.
"Nội dung giảng dạy có bao gồm trồng trọt đâu?" Triệu Ý cười nhếch: "Cậu lo trời lo đất rồi còn muốn lo cho tôi à, bận thế."
Vẻ mặt Nghiêm Thắng méo xẹo, miệng giật giật, nhìn như muốn nói gì đó. Từ Hữu Vi ở phía bên cạnh đưa tay sang móc cổ cậu ta lại, chụp tay lên miệng. Nghiêm THắng gỡ hai lần mới gỡ ra được còn trừng mắt về phía Từ Hữu Vi: "Cậu làm gì thế."
"Không phải khát à?" Mặt Từ Hữu Vi ngơ ngác: "Tiết kiệm nước bọt đi, ngoan, nhịn một chút, lát nữa về nấu cho mà uống."
"Còn không phải cậu uống một hơi hết sạch ấm nước, không để phần cho tôi sao!"
Trần Diệu làm một vũng bùn, hai mắt ngơ ngác nhìn trời, thở dài yếu ớt: "Mấy người không mệt à, ồn quá."
Ông hiệu trưởng già đi ra, cơm đã nấu chín rồi, Kỷ Sơn Thanh dừng máy kéo, ông hiệu trưởng ra cửa gọi mọi người vào ăn cơm.
Mãi đến khi Triệu Ý ngồi vào bàn ăn rồi mà vẫn không thấy Kỷ Sơn Thanh đi vào, mọi người ăn một nửa mới thấy Kỷ Sơn Thanh thong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778676/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.