Biên tập: Thư Lạc
Chỉnh sửa: June
"Đầm hoa đào rộng sâu ngàn thước, chỉ ước gì được ngủ với Sơn Thanh..."
♦ Quan hệ vi diệu ♦
Hôm sau, Trần Diệu nhạy bén phát hiện ra bầu không khí giữa tổ tông mới tới và anh Sơn cứ là lạ thế nào. Trong lúc ăn sáng hai người không thèm liếc nhau lấy một cái. Biểu cảm của hai người này khá ít, bình thường có vui vẻ hay mất hứng thì vẫn cứ bình thản như không, đúng thật là không nhìn ra được gì từ cái mặt ấy.
Nhưng trước đây ánh mắt của hai người luôn giao lưu với nhau, lại còn giao hòa đến lạ kỳ. Thế mà ngày hôm nay người này lại tránh né ánh mắt của người kia.
Thậm chí bầu không khí giữa họ cũng trở nên đối nghịch.
Trần Diệu hơi tò mò nhưng hắn không dám hỏi vì sao.
Kỷ Sơn Thanh đi nhanh, Triệu Ý không đi cùng bọn họ. Trần Diệu tìm được cơ hội túm lấy Từ Hữu Vi, giọng nhỏ như muỗi kêu hỏi: "Êy, lão Từ, cậu nói xem hôm nay anh Sơn với người mới kia bị gì thế, tôi cứ thấy cái tình trạng này quái lắm."
Từ Hữu Vi lạnh lùng gạt cái tay đang túm lấy áo mình đi, trưng ra bản mặt quan tài vạn năm không đổi, hờ hững đáp: "Muốn biết thì tự cậu đi hỏi còn dễ hơn."
Trần Diệu hừ hừ, hắn len lén ngó Kỷ Sơn Thanh đang đi trước, kinh sợ kinh sợ nói: "Tôi nào dám."
Nghiêm Thắng lườm hắn, cảm thấy cái dáng vẻ hóng hớt ấy của hắn nhìn đau mắt quá, kìm chẳng được phải lên tiếng: "Cậu quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/778658/chuong-35.html