Chờ cho đến khi kết thúc tuyển sinh thì trường tiểu học Khai Hóa cũng bắt đầu nghỉ đông, cũng sắp đến năm mới.
Kỷ Sơn Thanh bắt đầu bận bịu sắm sửa đồ tết, Triệu Ý còn chưa xây trường học xong, loay hoay tối mắt tắt mũi.
Chiều ngày hai mươi tháng chạp, Triệu Ý từ trường học trở về thấy Kỷ Sơn Thanh đang cầm hai tờ câu đối dài.
Năm ngoái có dán một cặp lên nhưng cũng bị gió mưa tẩy cho bạc trắng, nhăn nheo như vài chiếc lá mùa thu rơi trên mặt đất.
Năm cũ qua đi năm mới đến, trải qua năm tháng mưa gió, cặp câu đối đã không giữ được nước sơn nữa. Qua cả rồi, vậy cứ lấy nó xuống để thay cái mới thôi.
Triệu Ý đứng đằng sau Kỷ Sơn Thanh, không quấy rầy anh.
Kỷ Sơn Thanh dán chặt từng cặp rồi lại cầm một tấm tranh đến trước cửa, khi đó cậu còn nói, muốn vẽ một bức tranh Kỷ Sơn Thanh để dán lên cửa.
Vẽ một Triệu Ý và một Kỷ Sơn Thanh.
Cậu vẽ Kỷ Sơn Thanh rất nhiều, thế nhưng lại không lấy nó dán lên cửa, mặc cho nó phải phơi nắng phơi gió.
Kỷ Sơn Thanh dán tranh vào cửa xong, cầm chén bột nhão rồi quay người lại nhìn Triệu Ý ở sau lưng.
"Em về rồi đấy à."
Triệu Ý đi tới, nhìn tấm dán trên tường, còn chưa kịp đáp lại thì đã nghe thấy tiếng động ở nhà trước, hình như có thứ gì đó rơi xuống đất vỡ toang.
Triệu Ý và Kỷ Sơn Thanh liếc nhìn nhau một cái, hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536999/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.