"Anh và Nghiêm Thắng sẽ không chờ ở đây lâu đâu, sớm muộn gì cũng đi."
Sẽ không ai đợi ở nơi này cùng anh Sơn nữa, cậu mong rằng sẽ có một người, có thể ở lại vì Kỷ Sơn Thanh. Hẳn cậu sẽ không có vinh hạnh trở thành người đó, Nhưng Triệu Ý thì có thể.
Triệu Ý không giống vậy.
Triệu Ý không ngốc, Từ Hữu Vi đã nói từ lâu, nói không rõ nhưng cậu nghe hiểu điều đó.
Thật ra Triệu Ý cũng từng nghĩ, nếu không còn cách nào khiến Kỷ Sơn Thanh đi theo cậu thì cậu sẽ ở lại cùng với anh. Nhưng cậu cũng sẽ rất để bụng người trên ngọn núi Tiểu Nam Sơn kia. Kỷ sơn Thanh có thể ở lại bất cứ nơi đâu, Triệu Ý đều sẽ theo cả, nhưng điều kiện tiên quyết là Kỷ Sơn Thanh không bị bất cứ một áp lực nào cả, bất đắc dĩ bị một thứ gì đó khóa lại mà Triệu Ý chẳng thể hiểu được.
Kỷ Sơn Thanh ở đâu không quan trọng, quan trọng là bây giờ anh đang bị kiềm lại dưới ngọn núi đó, mà Triệu Ý còn thể nhìn rồi kề cạnh anh ngoài ngọn núi, cho anh một chút hạt sương mai, nhưng không cách nào có thể lay động anh được, thậm chí đến bây giờ không thể biết rốt cuộc đó là thứ gì, có thể tháo gỡ nó ra được hay không.
Đó mới thứ khiến Triệu Ý không cam lòng.
Cuối cùng cậu vẫn hỏi.
"Người chôn trên ngọn núi Tiểu Nam Sơn đấy là ai vậy?"
Bỗng nhiên Từ Hữu Vi nhìn về phía cậu, vẻ mặt rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536974/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.