Chín rưỡi, Kỷ Sơn Thanh đến nơi.
Anh đỗ xe ven đường, lấy điện thoại ra, vừa bấm số xong thì nghe tiếng người gọi anh.
Âm thanh quen thuộc, rất quen thuộc, vô cùng quen thuộc, hơn một tháng nay âm thanh quen thuộc này luôn xuất hiện trong mộng của anh.
Kỷ Sơn Thanh quay đầu nhìn hướng phát ra tiếng.
Giữa màn đêm đen huyền, người kia mang theo ánh sáng bước ra từ bóng tối, tất cả tia sáng tụ tập trên người cậu, khiến từ xa đã có thể thấy mái tóc mềm mại, gương mặt xinh đẹp của cậu.
Giống như lần đầu tiên nhìn thấy cậu.
Lần đầu tiên đã thấy cậu xinh đẹp.
Đến bây giờ vẫn thấy cậu xinh đẹp.
Giống như vòng tròn, đi một vòng lại về điểm xuất phát.
Cuối cùng lại về, tóm lại là phải về, dù sao vẫn là người này, cũng sẽ là người này.
Một khắc đó giống như cả một đời, tựa như cuộc sống chính là như vậy – anh tới đón cậu, cậu đợi anh đón. Anh đứng dưới lầu, cậu liền đi tới.
Vốn dĩ, là hai người.
Kỷ Sơn Thanh đứng yên nhìn Triệu Ý chạy tới chỗ mình.
Tới gần, tới gần, tới gần....
Trái tim cũng theo bước chân của cậu đập thịch thịch thịch...
Cậu đứng trước mặt anh, nở nụ cười.
"Anh Sơn, em về ăn sủi cảo."
"Ừ."
Triệu Ý nhìn anh, ánh đèn đường vụn vỡ trong mắt cậu, sáng lấp lánh, cậu nói: "Anh Sơn, sao anh không ôm em?"
Vừa dứt lời, Kỷ Sơn Thanh liền vươn tay ôm chặt cậu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536972/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.