Dư Cảnh nhìn căn nhà bên ngoài qua cửa sổ xe, nghiêng đầu hỏi Triệu Ý.
Xe đã đỗ ở đây năm phút, Triệu Ý ngồi yên trên xe không nhúc nhích, không hề có ý định xuống, cũng không để tài xế lái tiếp. Cậu ngồi im đó, ai tay đặt trên đùi nắm thật chặt, mắt nhắm lại, chau mày, không biết đang nghĩ gì.
Dư Cảnh thận trọng gọi cậu một tiếng: "Anh?"
Triệu Ý mở mắt, lông mày vẫn không giãn ra, cậu nhìn Dư Cảnh, Dư Cảnh không hiểu tâm sự cuộn trào trong mắt Triệu Ý là gì, chỉ là nó chưa từng thấy ánh mắt của Triệu Ý thâm trầm, phức tạp như vậy. Giống như có chuyện gì đó rất ghê gớm sắp xảy ra.
Dư Cảnh nuốt nước miếng, gọi lại: "Anh?"
Triệu Ý nhìn hắn một lúc, đột nhiên hỏi: "Trang phục của anh có chỉnh tề không?"
Dư Cảnh gật gật đầu: "Chỉnh tề."
Chỉnh tề đến không thể chỉnh tề hơn.
Triệu Ý vẫn nhăn mày: "Đằng sau có dính bẩn không?"
Dư Cảnh lắc đầu: "Không có."
Triệu Ý lại hỏi: "Em thấy...."
Dư Cảnh chen vào: "Anh, anh bây giờ vô cùng đẹp trai, cực kỳ lịch lãm."
Triệu Ý: "..."
Dư Cảnh: "Anh, anh đang căng thẳng à?"
Nó đã nhận ra, hôm nay chắc là anh mình đi gặp ai đó, người đó hẳn là ở nhà này.
Nhưng nó không hiểu lắm, sao anh mình còn lôi theo nó làm gì?
Triệu Ý run mi, bỗng thấy phiền não, không vui nói: "Anh căng thẳng gì đâu? Có gì mà căng thẳng?"
Dư Cảnh: Sao em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536970/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.