"Em sẽ không làm loạn, hôm nay em đến không phải để gây chuyện... Em là, là muốn tới gặp anh một lát... Em không tìm thấy anh, tìm rất lâu cũng không thấy. Anh, anh... em rất nhớ anh. Em yêu anh... Sao anh lại không chịu gặp em, tại sao lại không chịu gặp em..."
Trần Ngộ cúi đầu, hai tay che mặt, lời nói đứt quãng.
Triệu Ý đứng ở cửa nhìn hắn, mặt không gợn sóng.
Cậu cảm thấy mấy người ở thành phố A vô cùng quái đản, không thể hiểu nổi.
Tại sao lại có những người như thế này?
Vu oan giá họa cho cậu xong lại đứng trước mặt cậu khóc lóc nói yêu cậu.
Thật hiếm có mà!
Triệu Ý thấy rất vất vả, tiếp xúc khiến tinh thần cùng những người này vô cùng mỏi mệt.
Chẳng muốn ở lại đây chút nào.
Nhìn đã thấy phiền.
Cậu quay người mở cửa phòng ra.
Trần Ngộ nghe tiếng hoảng hốt đứng dậy đuổi theo.
Triệu Ý cũng chưa đi được ngay, cậu bị Thái Bằng cản lại ngoài cửa phòng.
Hắn nói: "Thiếu gia, cậu ở lại thêm một lát đi, đừng làm khó Tổng giám đốc Triệu"
Họa do Triệu Tinh Vân gây ra những hết lần này tới lần khác lại muốn cậu cản.
Đạo lý gì vậy?
Triệu Ý không thèm để ý đến hắn, muốn xuống cầu thang thì Trần Ngộ đã đuổi tới nơi.
Tổng cộng cũng chỉ là thời gian một câu nói.
Hắn giữ chặt cánh tay Triệu Ý, nhìn cậu bằng đôi mắt đỏ bừng.
Triệu Ý vung tay, nhíu chặt mày.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tinh-sinh-y-dong/3536968/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.