Một lúc lâu sau, thậm chí Tưởng Du Chi còn nghĩ là cậu ngủ rồi, người bên cạnh mới hơi có chút động tĩnh.
"Hình như...... vẫn có tác dụng." Cổ họng Diệp Thời Ý khô khốc, nói mấy chữ thôi cũng thật gian nan.
Lần trước cậu uống say không biết gì, muốn đi cũng phải có người dìu, tuy bây giờ cậu có chút mất thăng bằng nhưng dù sao ý thức vẫn tỉnh táo.
Nghiệp quật luôn tới rất nhanh, cậu mới vừa nói xong, không quá hai phút sau, liền cảm thấy trong đầu một mảnh hỗn độn, nháy mắt đã không biết trời Nam đất Bắc gì nữa rồi.
Đúng là loại rượu lúc trước Trần Công cho cậu uống, tác dụng rất chậm. Sở dĩ Thần Hồng Thác sớm uống gục là do hai người uống hai loại rượu khác nhau.
Tưởng Du Chi nói: "Về nhà xong đem thuốc giải rượu kia ném ngay đi nhé."
Đỡ phải luôn có loại tâm lý cầu may này.
Chờ mãi mà chưa được đáp lại, Tưởng Du Chi quay sang nhìn, Diệp Thời Ý đã nhắm mắt, từ góc độ này có thể nhìn rõ hàng mi cậu đang run rẩy, còn nhăn trán, nhìn qua rất không thoải mái.
Đến trước nhà, thư ký Ngô mới lên tiếng: "Tưởng tổng, có cần tôi giúp......"
"Không cần" Tưởng Du Chi vòng tay nhẹ nhàng ôm người dậy, lập tức xuống xe: "Cậu về đi."
Người trong lồng ngực nhẹ hơn hình dung của anh rất nhiều, rõ ràng cao hơn 1 mét 8 nhưng Tưởng Du Chi lại cảm thấy cậu còn chưa quá 50 cân.
Tất nhiên, mặc dù đợt này cậu bôn ba vì Diệp thị nên gầy đi không ít, nhưng cân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thoi-y/252221/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.