Rốt cuộc Hạ Hàn cũng hoàn hồn lại, biết Triệu Thần Hi đang cố ý trêu ghẹo y mà thôi, liền giơ tay lên hơi đẩy người ra ngoài, "Hoàng thượng nói gì, nên dùng bữa nhanh lên một chút đi..."
"Dùng bữa cái gì nữa? Ngươi còn chưa ăn no?" Triệu Thần Hi không vui, tuy đã nới lỏng quai hàm đối phương, cánh tay để ngang eo vẫn không buông ra, "Trẫm hỏi ngươi nói đi chứ!"
Hạ Hàn xấu hổ, lời này muốn y trả lời thế nào? Dứt khoát nhắm hai mắt nói: "Thần còn chưa ăn gì, sáng sớm bận bịu quá nên bây giờ còn hơi đói bụng..."
Triệu Thần Hi trợn mắt liếc y một cái, bất mãn hừ một tiếng. Ngẫm lại ban nãy Hạ Hàn đích thật chưa ăn gì, liền buông lỏng tay ra trước,
"Bỏ đi, ăn xong sẽ xử lý ngươi tiếp."
Gò má Hạ Hàn cuối cùng cũng trở nên đỏ bừng, nhanh chóng cúi đầu gắp thức ăn, không đáp lời nữa.
Triệu Thần Hi lại cầm đũa bạc lên, ăn vài ngụm thức ăn Hạ Hàn gắp tới, trong lòng cũng rất vui vẻ.
Cho tới nay hắn đều biết Hạ Hàn có tài năng, lúc Hạ Hàn chính miệng hy vọng giúp đỡ việc quản lý hậu cung, dĩ nhiên cũng không có lưỡng lự mà cho phép ngay.
Nhưng ấn tượng khắc sâu nhất lúc trước của Hạ Hàn, ngoại trừ lòng trung thành và ái mộ đối với mình, còn là sự cơ trí và oai hùng.
Đời trước có thể một thân một mình mang theo mình chạy trốn đến tận Kinh Giao giữa lúc mấy trăm cấm quân đang lùng tìm, muốn nói người như vậy không có mưu kế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thien-tu/830838/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.