Lúc này Hạ Hàn mới phát hiện, hai người đang ngồi chung trên nhuyễn tháp, vả lại còn dựa vào nhau rất gần.
Triệu Thần Hi một tay cầm cốc trà, nửa tựa trên đệm mềm, một tay lại chơi đùa ống tay áo của y vô cùng hứng thú.
Hạ Hàn xấu hổ, thấp giọng nói: "Mấy hôm trước Hoàng thượng nói chính là chuyện này sao?"
"Đúng vậy." Triệu Thần Hi nhìn Hạ Hàn chốc lát, đột nhiên ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc nhíu mày, "Ngươi không vui?"
"Không phải!" Hạ Hàn theo bản năng phủ định. Nói xong mới phản ứng kịp mình đã nói gì, trong nháy mắt không dám nhìn Triệu Thần Hi.
Triệu Thần Hi thấy thế, lại dựa vào đệm. Lòng thầm nghĩ, đã biết thế nào Hạ Hàn cũng sẽ vui mừng, nhìn dáng vẻ vội vàng như thế của y, có lẽ cũng đã chờ rất lâu rồi.
Triệu Thần Hi đùa ống tay áo của Hạ Hàn cuộn tròn lại, cuối cùng nắm lấy bàn tay y, đặt ở bên môi nhẹ nhàng hôn một cai,
"Trẫm cũng rất vui mừng."
Hạ Hàn nghiêng đầu lộ vành tai đỏ ửng, thậm chí bắt đầu lan xuống cổ. Tay bị Triệu Thần Hi giữ lấy hơi run rẩy, nhưng không hề chống cứ lại.
Triệu Thần Hi vừa dùng ngón cái vuốt lên vết chai mỏng ở tay y, vừa nói: "Ngươi định để trẫm ngồi ở đây đến khi nào? Ngày mai trẫm còn phải tảo triều đấy."
"Hoàng thượng sẽ nghỉ lại sao?" Hạ Hàn vội vàng muốn rút bàn tay về đứng dậy, "Thần kêu Liên Cẩn công công vào hầu hạ ạ."
"Gọi hắn làm gì?" Triệu Thần Hi bất mãn, nắm lấy Hạ Hàn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thien-tu/830834/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.