#John
Đêm đến tại đồn cảnh sát, tôi ngồi chằm ngâm nhìn tờ năm trăm nghìn Việt Nam đồng mới toanh, đôi mắt nóng ran lên như sắp khóc tới nơi vậy. Tại sao chứ? Tại sao tôi lại ngu ngốc đến thế, không tiền, không giấy tờ tùy thân. Đờ đẫn đến mức các vị cảnh sát phải nhìn tôi với ánh mắt đầy sự thương hại, tôi cảm nhận được điều đó, thật khó chịu khi bị nhìn như thế, sự tự tin của tôi sẽ giảm xuống âm mất...
Không chịu nỗi nữa tôi đành đứng lên, đi bộ một chút để vơi đi cảm xúc tiêu cực này, như thế đầu óc tôi mới minh mẫn mà tìm cách giải quyết được. Đối với tôi, đi bộ thật chất rất thú vị, đây là cách mà tôi vượt lên chính mình khi rơi vào tình trạng tồi tệ như thế này, cảm giác như tôi có thể quan sát mọi hoạt động sống xung quanh mình.
Băng qua con đường dài với những hàng quán trên đường phố, ánh sáng rực rỡ cả bầu trời đêm, dù là thành phố lớn nhưng có điều gì đó mang màu sắc của sự bình dị dân dã, hầu như cả ngày và đêm đều như nhau cả: tấp nập và xô bồ. Mãi mê ngắm nhìn mọi thứ khiến lòng tôi nhẹ bẫng đi đôi chút, giờ thì tôi lại nghĩ đến sự kiện hồi sáng, cậu trai kia cũng tốt thế cơ mà, nhìn kĩ gương mặt hài hòa trắng trẻo điển trai như thế, tính cách có chút nóng như ngoại hình thì hoàn toàn hợp gu của mình. Aizzz, mày nghĩ gì thế hả John? Người ta chỉ giúp mày thôi mà.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-the-eyes/2582124/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.