Hứa Lâm Hàn nấu cho Tiểu Nguyên một chút mì, mang thêm một ly sữa đặt đến trước mặt cậu. Nhẹ giọng quan tâm Tiểu Nguyên. 
- Hôm nay ăn tạm chút này cho ấm bụng đi, ngày mai tôi sẽ bảo người làm nấu món ăn tử tế cho cậu. 
Hơi khói của tô mì bốc lên nhè nhẹ hòa lẫn vào không trung. Tiểu Nguyên nhìn những sợi mì vàng óng cùng cốc sữa tươi không thể kìm lòng được mà nuốt nước bọt. Nhận lấy chiếc nĩa do anh đưa đến, cậu cười ngơ ngác vụng về trả lời lại. 
- Cảm ơn... Cảm ơn anh, người tốt.. Người tốt. Lâm Hàn thật tốt tốt. 
Hứa Lâm Hàn xoa xoa mái đầu chó gặm của cậu, khuôn mặt không lộ ra biểu tình gì gật đầu, bỗng nhiên anh lại nỗi hứng thú treo ghẹo cậu. 
- Được rồi, đừng cảm ơn mãi như vậy. Mau ăn đi, chỉ là gói mì trị giá vài đồng thôi. Cậu cứ ngơ ngác như vậy một lát mì trương lên, sẽ rất khó ăn đấy. Đến lúc đó tôi sẽ không rãnh mà nấu lại nồi khác đâu, trực tiếp đem đi đổ rồi cho cậu nhịn đói luôn . 
Mà ai kia bị hù dọa như vậy, lập tức hoảng sợ kéo bát mì về phía mình. 
- Ăn.. ăn... Sẽ ăn mà.... Đừng đổ, đói bụng sẽ khó chịu TvT. 
Tiểu Nguyên dùng cả bàn tay nắm lấy cán nĩa, khó khăn xúc mì để đưa đến trước miệng ,phồng má thổi phù phù cho nó nguội. Sau đó mới dám ăn, nụ cười của cậu lúc nào cũng ngơ ngác như vậy, nhưng mà Lâm Hàn nhận thấy rõ, trong đôi mắt của Tiểu Nguyên đang 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/191008/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.