Hứa Lâm Hàn đặt cậu vào ghế phó lái, còn vươn tay bật lò sưởi ở trong xe lên. Vì ở ngoài đường khá lâu, cho nên cậu phải mất một lúc mới có thể cảm nhận được hơi ấm ở trong xe. Giương ánh mắt lên nhìn Lâm Hàn, cậu không nói gì mà chỉ dùng áo khoác của anh bao bọc kín người, bộ dáng run rẩy như một con thỏ nhỏ bị người ta ăn hiếp vậy. 
- Cậu có tên không ? 
Câu đầu tiên Hứa Lâm Hàn hỏi cậu chính là cái tên... Từ nãy đến giờ đều xưng tôi - cậu với nhau khiến anh cảm thấy có chút kì quái. Đã lỡ nhận nuôi người ta thì cũng phải làm cho tốt nhiệm vụ... Và cái đầu tiên cần phải biết, đó chính là cái tên của cậu. 
Nhưng mà sự tình có chút khó xử, cậu vừa nghe anh hỏi vậy đã co chân lên ghế, cả người lui về sau run lẩy bẩy. Mà Hứa Lâm Hàn cũng nhận ra hình như giọng nói vừa rồi của mình có hơi lạnh lùng, khiến cho người kia bị dọa sợ, cho nên liền dịu giọng hỏi lại cậu một lần nữa. 
- Nếu cậu có tên thì gật đầu, còn không có thì lắc đầu cho tôi biết được không ? Yên tâm đi, tôi không làn gì cậu đâu. Đừng sợ.... 
Cậu ngước mắt lên rụt rè nhìn anh, sau đó từ trong miệng phát ra vài âm thanh. 
- A... A... A..... Th... Thằng ... Ngốc. 
Hứa Lâm Hàn chợt giật mình thả nhẹ chân ga, quay sang hỏi cậu. 
- Cậu không bị câm, cậu có thể nói? 
Người ngồi ghế phó lái sợ sệt gật đầu nhìn anh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/191006/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.