Giờ làm việc đỡ hết, ánh mặt trời dần được thay thế bởi một màu tối và ánh sáng của đèn đường. Thành thị nhộn nhịp vừa thắp lên ánh đèn thì người người vui vẻ đi trên đường mỗi lúc một nhiều.
Riêng chỉ có Hứa Lâm Hàn là mang một tâm trạng tựa hồ rất mệt mỏi nhấn chân ga chạy về nhà.
Kể từ lần đến thăm Tiểu Nguyên cách đây hai ngày, hắn tâm tình càng ngày càng xuống dốc. Vẻ điển trai cũng dần tiều tuỵ hơn. Khuôn mặt cũng ốm đi rất nhiều.
Nghĩ đến về căn nhà lạnh lẽo chỉ còn mỗi mình hắn, Hứa Lâm Hàn đành lặng lẽ thở dài một hơi. Bản thân cũng muốn đi đâu đó đại loại như mấy quán rượu để uống thật say, uống say rồi lại về nhà ngủ. Chẳng cần phải nghỉ ngợi hay nhớ nhung ai đó.
Nhưng mà vốn dĩ bản thân hắn chẳng muốn đi đâu nhiều, lại càng không thích chỗ đông người. Cho nên theo thói quen, xong việc sẽ về nhà.
Chạy xe trên con đường lớn, trong đầu Hứa Lâm Hàn nghỉ thầm.
- Tối nay nấu tạm mì gói ăn đỡ vậy.
Ngày nào cũng suy nghĩ rằng chỉ tối nay ăn mì gói thôi, mà Hứa Lâm Hàn không hề để ý rằng... đã hơn hai tuần này tối nào trong bụng hắn chỉ toàn là mì.
Chiếc xe vẫn chạy trên con đường quen thuộc, đến nơi nó vẫn đậu trước cửa nhà. Nghĩ đến việc đi vào không gian rộng lớn mà lạnh lẽo. Hắn thấy nản vô cùng.
Nhưng mà cánh cổng lớn vưa mở ra, bên trong nhà chính mọi ngày đều tắt đèn tối om... thế mà hôm nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418281/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.