Xe ô tô mất hai mươi phút để đưa cả hai người về nhà. Trong nhà giờ đây chủ còn mỗi mình Diệp Anh ở, còn lại chẳng còn ai khác.
Lâm Hàn vốn là người trầm tĩnh, ít nói. Cho nên anh không thuê nhiều người làm cho lắm, cả một căn nhà rộng lớn như vậy chỉ có mỗi mình Dì Linh là người giúp việc mà thôi.
Hứa Lâm Hàn đã đi làm từ sáng sớm, căn nhà rộng rãi trở nên yên tĩnh buồn chán đến lạ thường. Lúc Tiểu Nguyên đầu quấn băng trắng cùng Dì Linh đi vào nhà, chỉ thấy mỗi mình Diệp Anh đang ngồi trên ghế sofa ăn trái cây. Bên cạnh còn có con heo bông to lớn mà Lâm Hàn mua cho cậu để làm chỗ dựa.
Lúc cả hai người đi vào, cô ta liền tắt tivi. Vẻ mặt chứa đầy sự chán ghét hỏi:
- Tên ngốc kia, còn về đây làm gì? Sao cậu không cút đi luôn đi. Tên ăn mày dơ bẩn này.
Tiểu Nguyên rất sợ Diệp Anh, khuôn mặt sắc xảo của cô chứa đầy sự nguy hiểm khinh bỉ cậu. Tiểu Nguyên bị doạ sợ, hai tay bấu chặt vào quần. Lén lút ngước nhìn cô ta.
Chỉ là...lúc cậu ngước lên quan sát Diệp Anh. Đại não bông nhiên truyền về bóng dáng mập mờ đứng ở trên cầu thang ngày hôm đó. Cũng là hình dáng này, nó thật giống với cái bóng dáng đó mà. Chỉ tiếc là Tiểu Nguyên không biết được khuôn mặt của người kia thôi.
Tiểu Nguyên không nói, Diệp Anh càng tức giận hơn. Lời nói buông ra có phần độc ác hơn, hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng khi đi cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418228/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.