Hứa Lâm Hàn thật sự là nhịn cười không được, đứa ngốc này hoá ra là tiểu trong quần vì sợ mình mắng nên mới khóc to như vậy....thật là không có lời để nói mà. 
-Lại đây....anh ôm một cái. 
Nhìn Tiểu Nguyên vì ngại mà khóc to, Lâm Hàn vừa xót lại thấy đáng yêu. Biết nhóc con này đang ngại ngùng cho nên anh thật sự rất muốn ôm cậu....Nhưng mà Tiểu Nguyên nhất quyết từ chối. 
-Không được....không ôm được....ướt. 
Tiểu Nguyên bình thường rất thích bám trên người Lâm Hàn, nhưng mà lúc này thì thật sự không được nha. 
Hứa Lâm Hàn cũng nhận ra được mình nãy giờ quên mất Tiểu Nguyên cũng rất khó chịu. Cho nên liền không nói nhiều lời, trực tiếp rời khỏi giường bệnh đi đến phòng vệ sinh, giặt một cái khăn ướt. Tiện thế lấy luôn một bộ đồ mới đến cho cậu. 
- Mau ngồi dậy, anh giúp em lau sơ người rồi thay quần áo nhé. Để lâu sẽ khó chịu lắm. 
Tiểu Nguyên lắc đầu không chịu thay đồ, bĩu môi nghẹn ngào nói. 
-Sẽ phiền anh Hàn...Tiểu Nguyên tự làm được. 
Hứa Lâm Hàn không thèm đôi có với cậu, trực tiếp đi đến giường giật lấy tấm chăn ướt kia. Sau đó ôn nhu nói. 
-Anh Hàn không có mắng em nữa đâu đừng sợ. Mau ngồi dậy. Để anh giúp em thay quần áo. 
Nhìn thấy nụ cười ôn như của Lâm Hàn,Tiểu Nguyên giờ đây mới cảm thấy yên lòng. Cậu ngượng ngùng mở chăn ngồi dậy. 
Hứa Lâm Hàn xốc người Tiểu Nguyên, sau đó giúp cậu cởi từng cúc áo.... bờ ngực trắng nõn cứ từ từ hiện ra trước mắt khiến anh bị thu hút. Hai 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-thang-ngoc/1418214/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.