Anh ấy đang nói dối, đây là ý nghĩ đầu tiên của thụ. Suy nghĩ thứ hai đó là nói không chừng đúng là anh ấy thật sự từ công ty về, chỉ là không nói cho cậu biết mình đã gặp ai vì sợ cậu suy nghĩ nhiều nên mới tốt bụng che giấu đi.
Cậu chỉ đang tìm cớ cho nam thần, chỉ có như vậy mới có thể ngăn cản được nỗi khổ sở và tuyệt vọng trào lên trong lòng khi nghe thấy nam thần trả lời.
Thụ rũ mắt xuống vô lực nở một nụ cười: “Vậy à…”
Cậu muốn xoay người tiếp tục làm cơm, muốn tìm một số chuyện để phân tán sự chú ý của mình. Nào ngờ nam thần lại không để cậu xoay đi mà nắm lấy vai cậu, nhìn thẳng như muốn tiến vào trong lòng cậu.
Mày nam thần khẽ nhíu lại, tầm mắt rơi vào đôi môi bị rách da và sau đó là mu bàn tay nổi bỏng nước của cậu.
Nam thần hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì thế này, sao em lại bị thương?”
Hắn giơ tay muốn chạm vào môi thụ, nhưng lại bị cậu nhẹ nhàng tránh đi. Thụ nghiêng mặt nói: “Không có chuyện gì đâu.” Cậu suy nghĩ một chút lại tìm thêm lý do, nói có nhiều chuyện phiền lòng ở công ty mà thôi, không sao cả.
Nam thần yên lặng một hồi rồi chạm vào mặt cậu, nghiêm túc nói: “Bất kể là chuyện gì, em cũng có thể nói cho anh biết.”
Thụ nghe nói như thế lại cười: “Vậy còn anh?”
Nam thần: “Hả?”
Thụ: “Anh có nói tất cả mọi chuyện cho em biết không hả Cố Lam Sinh.”
Đây là lần thứ nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tham-men/830824/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.