Thụ rất muốn nói rằng anh nghĩ nhiều quá rồi, tôi không thích anh. Đã sáu năm rồi, ai mà thèm ngốc như vậy nữa chứ. Tôi chỉ không muốn anh hiểu lầm rằng rõ ràng tôi thích nam mà vẫn có ý dây dưa với em họ anh.
Rất rất nhiều lời biện giải đã đến bên miệng, thế nhưng đều vô lực và thất vọng.
Sự thật là như vậy, hà tất phải nhiều lời.
Thụ nhận mệnh báo một cái địa chỉ rồi quay người lên xe.
Chờ khi thụ lên xe, nam thần mới chậm rãi thở ra một hơi, ngón tay xoa xoa ấn đường, dù sao cũng hơi ảo não.
Ở trên xe hai người họ rất yên tĩnh, mãi đến tận khi điện thoại của nam thần vang lên. Là thanh âm của Trần tiểu thư, cô hỏi hắn đưa người đến chưa, không có tâm tư gì khác chứ.
Nam thần qua loa trả lời, mãi đến tận khi người bên cạnh như không chịu được mà mở cửa sổ ra một chút.
Nam thần chậm rãi dừng xe ở ven đường, cúp máy rồi hỏi thụ: “Khó chịu lắm hả, nếu không thì vẫn nên đưa cậu đến bệnh viện đi.”
Lúc này thụ quay sang, đôi mắt sáng ngời khí thế, chạm vào mắt nam thần.
Nam thần như ý thức được gì đó, giật mình.
Quả nhiên, thụ mở miệng: “Cho nên không được sao?”
Nam thần có chút luống cuống: “Cái gì?”
Thụ: “Không được thích anh ư, sao lại nói là không đáng?”
Nam thần trầm mặc.
Thụ cười ra tiếng, có điều nụ cười này vô cùng đau khổ: “Tôi cũng có muốn đâu. Đã sáu năm rồi, tại sao anh vẫn muốn xuất hiện trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tham-men/830808/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.