Đó là một quãng thời gian dài dằng dặc, hai người họ không ai nói gì nữa.
Trên hành lang thỉnh thoảng có người say khướt cười vui vẻ đi qua.
Nam thần nói, chúng ta đi ra ngoài một chút đi.
Ngoài phòng đã không còn thấy bao nhiêu tuyết nữa. Mùa đông này rất dài, không bao lâu sau, học kỳ này sẽ kết thúc.
Nam thần hỏi cậu, nếu như không thích, cậu có vui không?
Thụ không ngờ mình lại bị hỏi ngược lại. Cậu chỉ vừa nghĩ, bị người như mình thích, bị mình dùng ánh mắt theo đuổi là một loại quấy nhiễu với người ấy, nên cậu mới có thể hỏi vấn đề như vậy.
Thế nhưng hiện giờ nam thần lại hỏi cậu, nếu như anh ấy không thích, mình sẽ vui vẻ ư.
Thụ nhìn hơi thở mình tỏa ra trong không khí, biến thành sương mù. Cậu lắc đầu một cái: “Em không biết.”
Mắt cậu ươn ướt, lóe lên tia sáng mờ mờ dưới ánh đèn đường.
Cậu nhìn nam thần, cảm giác mình đang hỏi một chuyện ngu ngốc: “Hẳn là không, sẽ khổ sở lắm.”
Nam thần giơ tay chạm vào tóc cậu một cái, thở dài: “Đừng thích tôi, không đáng đâu.”
Vậy cái gì mới gọi là đáng giá, khi khoảng thời gian dài cậu thích người ấy này, vui vẻ, động lòng, áy náy, khổ sở, đều có hết.
Mà hết thảy những tâm tình, những hồi ức này đều vui vẻ cả.
Có khó chịu đi chăng nữa cũng vẫn ngọt.
Cùng lúc đó, cậu nhớ rằng mình đã nhận được câu trả lời. Cậu hỏi, không thích nam thần, liệu nam thần sẽ vui vẻ hơn chứ.
Nam thần nói đúng, đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tham-men/830803/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.