CHƯƠNG XVII 
Tùng Quân đoán rằng Gia Uy có lẻ đã bắt đầu dần tỉnh táo trở lại rồi. Điều y có thể là hiện giờ là giúp Trọng Huy hiểu nhiều hơn về đứa ngốc kia. Y hy vọng hai người họ sẽ không bỏ lỡ nhau thêm lần nào nữa. 
*** 
Trọng Huy nhìn cậu con trai chỉ mới hai mươi tư tuổi, cậu con trai ngày ấy chỉ sau một lần gặp gỡ đã cố chấp trao hết trái tim cho hắn. Cũng là cậu con trai ấy bị mình tự tay hủy hoại từ đầu đến chân, không còn lại gì. Giờ đây, cũng là cậu ấy nhưng đã không còn nhận ra hắn là ai nữa, nhưng lại vẫn cố chấp chờ "hắn" quay về, chờ một "hắn" quay đầu nhìn cậu một cái. 
Hắn nhìn đến Gia Uy vẫn đang nhìn xuống cổng mà thấy tim mình đau nhói từng trận. Nắm tay hắn siết chặt đến nỗi bật cả máu. 
*** 
Đúng như Tùng Quân suy đoán, Gia Uy từ sau lần nhìn thấy An Hà ở trung tâm thương mại đã bắt đầu nhớ lại một số chuyện vụn vặt. Ví dụ như cậu nhớ đến việc mỗi ngày đều ngồi trước của sổ nhìn xuống cổng, chờ Trọng Huy về. Nhưng đâu đó trong nội tâm Gia Uy vẫn rất kháng cự việc tỉnh táo trở lại, hay nói đúng hơn là cậu muốn trốn tránh, cậu không còn muốn tỉnh lại. Cậu chỉ muốn vĩnh viễn ở lại thế giới tĩnh lặng mà cậu đã xây dựng lên đó, cậu rất sợ khi tỉnh lại cậu lại nhìn tấy những điều khủng khiếp đã từng xảy ra. 
Nhưng ngày Gia Uy không thể chạy trốn được nữa lại đến rất 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tha-thu/778823/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.