CHƯƠNG XII
Trọng Huy nằm bên Gia Uy từng ngón tay lướt trên sường mặt của cậu. Hắn từng chút từng chút ngắm nhìn thật kỹ thụy nhan của Gia Uy. Gương mặt của cậu vẫn như sáu năm trước khi họ lần đầu gặp gỡ. Mỗi một đường nét đều tinh tế và xinh đẹp như thế, nếu chỉ nhìn sơ qua có ai sẽ nhận ra con người trước mắt hắn đây vẫn đang âm thầm chịu đựng căn bệnh trầm cảm mỗi ngày chứ.
Ngắm nhìn cậu ngủ thật bình yên mà hắn không kiềm được nước mắt. Trọng Huy không biết, hắn thật sự không biết những năm tháng mà hắn vẫn còn đang chiềm đắm trong hận thù của bản thân thì Gia Uy cũng không khá hơn chút nào. Những lần tưởng tượng cậu sẽ vui vẻ đắt ý lắm nhưng thật ra cậu cũng đang gậm nhấm nỗi đâu một mình mà không ai để ý đến.
Những lúc nụ cười hiện trên gương mặt non nớt ấy hắn đều cảm thấy khó ở vô cùng chỉ muốn rời đi ngay lập tức là sao có thể để ý thấy sâu trong đáy mắt của cậu là chồng chất sự khốn khổ đây.
Trọng Huy làm sao biết được vào sáu năm trước đã có một biến cố rất lớn đối với cậu đã xảy ra và biến cậu trở nên như ngày hôm nay.
Nhưng ngày hôm nay hắn nhờ có Tùng Quân mà biết được thực ra những việc làm sai trái của cậu trước đây là vì Gia Uy không kiểm soát được cảm xúc của bản thân mà dẫn đến đưa ra quyết định sai lầm khiến mọi thứ đều trở nên tồi tệ hơn từng ngày. Và cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-tha-thu/252182/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.