Sau khi Tề Cửu Tư đứng ở cửa đợi được một lúc thì Lã Khánh Hầu bước ra với hai bàn tay trắng, Tề Cửu Tư có chút lo lắng hỏi: "Con mèo của anh đâu? Không có ở đây?"
"Ở đây"
"vậy tại sao anh lại ra ngoài một mình?"
Lã khánh Hầu cúi đầu phủi lông mèo dính trên người, đáp "chỉ cần xác nhận nó không có chuyện gì, thì cứ đợi đến lúc mở cửa, tôi lại quay lại đưa nó đi, miễn gây rắc rối cho những người ở đây".
Nếu con mèo màu cam đột nhiên biến mất, xác thực sẽ khiến những người ở trậm cứu hộ lo lắng. Tề Cửu Tư cười nói: "Thật không ngờ anh...một con quỷ, còn rất để tâm đến cảm nhận của người khác"
Lã Khánh Hầu nhìn hắn nói: "Là ma quỷ thì sao? có những người sống còn đáng sợ hơn ma quỷ".
Nghe vậy Tề Cửu Tư cũng gật đầu tán thành, "Cũng đúng, trên mạng có một câu nói, 'Tôi sợ ma quỷ, ma quỷ lại không động đến tôi một phân. Tôi không sợ người, người lại khiến tôi thương tích đầy người' " Hắn nói rồi nhìn Lã Khánh Hầu, đối phương lại ngạo kiều quay mặt đi.
Nhìn bộ dáng ngạo kiều của Lã Khánh Hầu, Tề Cửu Tư đột nhiên có chút hứng thú, hiếu kì hỏi: "Lã Khánh Hầu, anh lúc còn sống hẳn phải là một đại thiếu gia nhỉ?" bằng không thì làm sao lại có khí chất của một đại công tử như vậy?
Lã Khánh Hầu nghe vậy cười một cách xem thường nói: "Nếu tôi nói toàn thiên hạ từng quỳ dưới chân tôi, anh có tin không?"
"Chẳng nhẽ trước kia anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quy-the/778820/chuong-1-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.