(tự thị uyên sồ chí lăng tiêu: thân là phượng hoàng chỉ nghĩ đến bầu trời cao mà thôi.)
Vào lúc Dung tam còn nhỏ, rất nhỏ, Dung lão gia cũng có thể xem như là một phú hào ở quê hương một ngày kia tâm huyết dâng trào hỏi hắn lớn lên muốn làm gì.
Dung gia tam thiếu trắng trắng mềm mềm không thèm ngẩng đầu lên mà cứ tiếp tục cặm cụi ăn hết hồng óc heo chưng và lòng heo xào, nghe vậy không chút nghĩ ngợi, nói: "Hài nhi muốn làm đồ tể, ngày này cũng được ăn óc heo chưng."
Dung lão gia thiếu chút nữa là nhận mặt tiểu nhi tử thông minh nhất trong họ này vào bát óc heo luôn rồi.
Năm sau Kinh Hồ lũ lụt, quan lại địa phương không biết trị thủy, nạn dân xa xứ rất đông, lưu lạc đến Giang Nam giàu có sung túc ít có thiên tai.
Dung lão gia thiện tâm, cho cơm sao bằng cho việc, nhìn thấy thanh niên khỏe mạnh, còn hỏi có muốn ở lại thôn trang của Dung gia làm tá điền hay không.
Dung gia tuy là hàn môn, nhưng Dung lão gia và đám quan phụ mẫu quê nhà vốn đã quen biết từ khi tóc còn để chỏm, chuyển hộ tịch mà cũng giúp được.
Dung gia đại thiếu nhìn đám ly dân kia lắn đầu nói thiên địa bất nhân dĩ vạn vật vi sô cẩu, thánh nhân bất nhân dĩ bách tính vi sô cẩu, cũng đều cực như chó hết cả; Dung nhị thiếu gia nhăn mày nói thì cha lại hảo tâm không đúng chỗ, cả đống lương thực bố thí ra ngoài này vào năm thiên tai như vậy là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355095/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.