Nhiếp Huyễn cười cười nói với Chu Dục: "Huynh đệ hai người các ngươi đã bàn bạc tốt rồi sao, hôm qua thì có Cảnh Dương, ngươi xin nghỉ, hôm nay có ngươi, Cảnh Dương xin nghỉ." Dừng một chút liền thuận tiện mà hỏi: "Bá Dương sao rồi? Trẫm nghe nói đêm qua đã tỉnh lại, đúng không?"
Chu Dục hơi cúi thấp đầu, trả lời: "Nhận được sự quan tâm của bệ hạ, gia huynh đúng là đã tỉnh dậy, có thể xem là vẫn còn mạnh khỏe."
"Thật không?" Nhiếp Huyễn hơi hơi mím môi, một lát sau mới nói: "Đi, trẫm đi thăm hắn."
Chu Dục sửng sốt, muốn nói, hoàng đế thâm sâu nhìn hắn một cái, không biết vì sao lại không dám nhiều lời nữa, nói: "Vậy thần liền cho người về chuẩn bị..."
Nhiếp Huyễn khoác tay: "Không cần chuẩn bị. Bá Dương còn đang bệnh, trẫm không muốn kinh động đến hắn, trẫm và Bá Dương quân thần tình thâm, cũng không cần quá để ý tới nghi thức xã giao như vậy."
Lúc Chu Dục nghe thấy mấy chữ "quân thần tình thâm" theo bản năng sắp nhướn mày, cuối cùng vẫn nhịn xuống được không để thất lễ trước mặt vua, chỉ cung kính nói: "Thần tuân chỉ."
Nói xong, lại chuẩn bị loan giá, thật sự không để Chu Dục quay về nhà chuẩn bị.
Tướng phủ vội vàng mở cửa chính, lúc Chu Sưởng bước ra nghênh giá thậm chí còn chưa kịp thay quan phục, giữa mi mục tràn đầy vẻ u buồn, ánh mắt nhìn về phía hoàng đế cũng không còn sáng tỏ như xưa, hắn thập phần lo lắng nói: "Không biết bệ hạ đại giá, không kịp đón tiếp từ xa, vạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355093/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.