Tuy rằng thời điểm nghiệm thu đập lớn vào mùa hè đã kết thúc, nhưng sau khi tiễn Chu Sưởng đi, Ôn Tử Nhiên vẫn ở lại Kinh Châu thêm một thời gian, chủ trì tất cả sự vụ, thu xong thuế mới chậm chạp lên đường hồi kinh.
Đi chưa được nửa đường, chiếu thư của hoàng đế đã đến trạm dịch, muốn hắn lập tức nhanh chóng về kinh.
Ôn Tử Nhiên hiếm khi nhướn mày, dập đầu tiếp chỉ, sau khi đứng dậy vô cùng thuần thục mà nhét một khối bạc vào ống tay áo thái giám truyền chỉ.
Thái giám kia tươi cười đầy mặt gật đầu cảm tạ, Ôn Tử Nhiên đợi, hơi giật mình, cười lấy tay về, nói: "Xin công công bẩm lại với bệ hạ, thần nhất định đi ngày đêm, không làm lỡ việc."
Trước kia hoàng đế lúc nào cũng bảo thái giám truyền chỉ tiện thể đưa một phong thư đến, viết hai câu thơ tình linh tinh, hôm nay lại không có.
Nghĩ đến tình tiết hồng nhạn truyền thư này, chơi đã hai ba năm, chắc cũng chán rồi.
Thái giám kia thấy hắn hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước đây phương bắc liên tiếp gởi cấp tấu tới... Ôn thượng thư, bệ hạ còn đang chờ ngài mau chóng về kinh chủ trì Hộ bộ đấy."
Ôn Tử Nhiên bỗng ngẩng đầu.
Năm thứ ba Dung Hàm Chi rời đi, Hung Nô rốt cuộc không kiềm chế nổi nữa.
Ôn Tử Nhiên thở ra một hơi dài, nói với đám tùy tùng: "Chuẩn bị, lập tức khởi hành."
Nhiếp Huyễn đang ngồi một mình trong Thùy Củng điện.
Chân mày nhíu chặt, nhìn chằm chằm văn thư báo nguy đang đặt trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355075/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.