Chương trước
Chương sau
Lúc thái giám trình đưa công báo đến bên cạnh thủy tạ, nhìn thấy hoàng đế đang ngồi trong thủy tạ xem đại hoàng tử diễn luyện lễ nghi.
Đại hoàng tử Nhiếp Tuấn năm nay sáu tuổi, diện mạo ngọc tuyết khả ái, trầm tĩnh an tường, đang rất có nề nếp mà diễn tập lễ nghi lúc diện kiến ngoại thần.
Từ năm trước, sau khi hoàng đế có ý niệm muốn lập thái tử, liền vẫn luôn bảo lễ quan dạy đại hoàng tử cử chỉ lễ nghi, sợ sau khi thái tử xuất các đọc sách bởi vì hành tung khác lạ mà mấy uy nghiêm trong mắt quần thần.
Lúc sang năm mới, còn đem nữ nhi duy nhất còn lại của hoàng hậu đã qua đời là Minh Ngọc công chúa dưỡng trong cung Thục phi.
Hiện nay thái độ của hoàng đế đối với hậu cung thập phần đạm mạc, lúc hoàng hậu khó sinh qua đời hoàng đế còn đang bệnh nặng không dậy nổi, cho tới nay cũng đã hơn một năm, nhưng từ khi hoàng đế hết bệnh lại không còn sủng hạnh hậu cung, ngược lại chỉ tăng thêm sủng ái với dám tử nữ.
Hôm nay hoàng đế vài lần lên tiếng muốn lập đại hoàng tử làm thái tử, Thục phi lại là phi tử có địa vị cao nhất trong hậu cung, hoàng đế lại chưa từng đề cập đến muốn lập nàng làm hậu.
Có lời đồn nói hoàng đế trước kia suýt chết trên bụng nữ nhân, ngày nay sau khi hiểm tử hoàn sinh liền có chướng ngại với nữ sắc; thậm chí còn nói tuy rằng hiện nay thân mình xương cốt của hoàng đế đã tốt rồi, nhưng về mặt nào đó kia thì lại không được.
Lời đồn này tuy rằng đại nghịch bất đạo, lại có chút hợp lý. Ngay cả đám thần tử trong triều cũng đều phỏng đoán, cảm thấy lời đồn không hẳn là không có lửa thì làm sao có khói, hoàng đế còn vội vã lập thái tử, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện về sau sẽ không có thêm hoàng tử nào nữa.
Mặc kệ nói như thế nào, tuy rằng quần thần lần nữa góp lời nói hoàng đế đang độ tuổi xuân, không cần vội vàng lập trữ, hoàng đế cũng đã xem đại hoàng tử như là thái tử mà giáo dưỡng.
Bọn thái giám hầu hạ bên cạnh hoàng đế đã lâu, đều biết tâm ý của hoàng đế, cũng đều cung kính đối với đại hoàng tử.
Hoàng đế nghe nói là công báo quân tình Tây Nam cùng với bản tấu của Dung Hàm Chi, liền gật gật đầu, thái giám cho rằng y sẽ bảo đại hoàng tử đi nghỉ ngơi, không ngờ hoàng đế lại vẫy vẫy tay, nói: "Tuấn ca nhi, lại đây."
Đại hoàng tử chần chờ một lát, mới cung kính đi đến trước mặt hoàng đế, hành lễ nói: "Phụ hoàng."
Nhiếp Huyễn vừa ôm nhi tử đặt lên trên đùi, vừa nói: "Phụ hoàng tìm lão sư cho ngươi. Hiện nay hắn đang bình định Tây Nam, đánh đâu thằng đó, sắp khải hoàn, lần này hắn truyền quân tình về, ngươi cũng cùng nghe một chút."
Nhiếp Tuấn chớp chớp mắt, hỏi: "Không biết là vị hiền thần nào trong triều phụ hoàng?"
Nhiếp Huyễn nhận lấy công báo, mở ra, cười nói: "Là thứ tướng đương triều Dung Hàm Chi, Dung khanh, là một nhân vật xuất chúng phong hoa tuyệt đại, một thân văn võ song toàn, khôi hài sang sảng. Tuấn ca nhi nhất định sẽ thích hắn."
Nhiếp Tuấn gật gật đầu, nói: "Phụ hoàng cũng thích hắn sao?"
Nhiếp huyễn ngẩn người, bật cười: "Phải, phụ hoàng rất thích hắn."
Nhiếp Tuấn cố gắng nghĩ nghĩ, hỏi: "Là phu gia của Sấu Ngọc tỷ tỷ, chính là Dung gia đó đó sao?"
Nguyên chủ thể nhược nhiều bệnh để lại bảy nữ nhi ba nhi tử, lại có tuổi tác gần gần bằng nhau, trưởng nữ Sấu Ngọc công chúa lớn hơn đại hoàng tử Nhiếp Tuấn ba tháng, hai vị mẫu thân cũng là bạn khăn tay, hai tỷ đệ tự nhiên là thân thuộc.
Y gật gật đầu, vừa xem công báo, vừa nói: "Sấu Ngọc chính là hứa cho ấu tử của Dung khanh." Dừng một chút lại nói: "Phò mã tương lai kia của Sấu Ngọc nghe nói cũng rất thông minh lanh lợi, sau này chờ ngươi xuất các đọc sách, tìm đến làm thư đồng cho ngươi là phù hợp. Các ngươi thân cận từ nhỏ, cũng tốt. Ngươi còn có thể thay tỷ tỷ của ngươi để ý Dung Mẫn kia một chút, giục hắn đọc sách cầu tiến, tránh cho nàng về sau gả cho một phu quân không nên thân."
Nhiếp Tuấn bĩu môi nghĩ, chuyện này đâu có đúng, làm gì có ai đường đường là thái tử lại suốt ngày đốc thúc thư đồng của mình học tập chăm ngoan đâu chứ.
Nhưng ở trước mặt phụ hoàng, lời này, không dám nói ra.
Nhiếp Huyễn đang xem bản tấu chương của Dung Hàm Chi, chân mày bỗng nhíu một chút, rồi lại thả lỏng, cười thở dài: "Loạn tặc chỉnh đốn toàn tộc, lui về giữ lấy Kiến Ninh, dùng tất cả người hán ở phụ cận để áp chế Dung khanh. Tuấn ca nhi, nếu là ngươi, ngươi sẽ làm như thế nào?
Nhiếp Tuấn suy nghĩ hồi lâu, lắc lắc đầu.
Nhiếp Huyễn cũng không bực bội hoặc thất vọng, chỉ cười nói: "Lão sư tương lai của ngươi hôm nay muốn xin trẫm ban chiếu thư cho hắn được tùy cơ ứng biến, cùng xem hắn làm thế nào đi."
Nhiếp Tuấn gật gật đầu.
Hoàng đế đặt bản tấu chương của Dung Hàm Chi xuống, đổi thành bản công báo của hành dinh Tây Nam phát cho Công bộ, chậm rãi nói: "Hôm nay, trong sáu bộ, Lại bộ thượng thư lưỡng lự, may mà cũng xem như là thông minh; Hộ bộ thượng thư Ôn khanh... tạm thời không ở trong kinh, nhưng Hộ bộ là một chiếc thùng sắt, trẫm sẽ không để người làm bẩn; Công bộ thượng thư và tả thị lang đều do một tay phụ hoàng đề bạt... Đợi đến khi Dung khanh chiến thằng trở về, Binh bộ cũng sẽ triệt để cúi đầu vâng lời. Đến lúc đó, thế gia nếu muốn không nghe lời, cũng không có chỗ nào để dùng."
Nhiếp Tuấn cái hiểu cái không, nhưng nhìn dáng vẻ khí thế của phụ hoàng, cũng theo bản năng gật gật đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.