Đuổi Ôn Tử Nhiên đi, Nhiếp Huyễn chậm rãi quay lại án thư, ngồi xuống, bên trong đầu vẫn cứ oong oong như cũ.
Y không biết những hoàng đế khác thì như thế nào, y làm hoàng đế, không muốn gặp nhất chính là cảnh dân chúng lưu lạc, cơ khổ bất an.
Lúc này trong lòng ngàn lời vạn chữ, như thế nào cũng không nghỉ ra vì sao Ôn Tử Nhiên lại biết chuyện mà không báo, cho nên mới tạo thành đại họa hôm nay.
Nhát gan như Ôn khanh của y, tất nhiên là không có đảm lượng dám liên hợp với địa phương tham ô rối loạn kỷ cương, cho dù có thật sự muốn tham ô, thân là Hộ bộ thượng thư, nắm toàn quốc khố trong tay, chỗ nào mà không lôi ra được tiền, khéo đưa đẩy như Ôn khanh của y, cũng khẳng định là sẽ không muốn thứ tiền phỏng tay đoạt mạng như vậy.
Không thể nghĩ thông suốt được.
Hậu quả cũng vô cùng khó giải quyết.
Động tĩnh ở Hộ bộ lớn như vậy, người sáng suốt đều nhìn ra Kinh Hồ sắp xảy ra chuyện lớn, đến lúc đó bên phía thế gia không hẳn sẽ không lợi dụng thời cơ mà làm khó dễ, muốn nuốt luôn Hộ bộ; Sau khi xong việc phải xử lý Ôn Tử Nhiên như thế nào cũng khó nghĩ.
Phạm phải sai lầm lớn như vậy, tuyệt đối không thể không phạt, nhưng phải phạt thế nào thì còn phải thương thảo lại, xem xét kỹ càng.
Hoàng đế đã lâu rồi mới lại cảm thấy đau đầu như vậy, nâng tay nhấn nhấn ấn đường, càng lúc càng dùng sức, cho đến khi mi tâm trở nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355030/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.