Sau khi thanh lý xong xuôi cả hai đều uể oải, Nhiếp Huyễn gọi người đến đổi chăn nệm, hai người liền ôm nhau ngủ luôn trong Noãn các.
Nhiếp Kỳ tuy rằng mệt mỏi, nhưng nghĩ "tiền án" của hoàng đế quá nặng, nếu cứ như vầy mà ngủ lại luôn trong cung, không biết vương phi sẽ lo lắng đến thế nào, vốn không muốn ngủ lại, nhưng Nhiếp Huyễn lại ôm lấy hắn nói còn sớm mà, tiểu hoàng thúc cũng mệt rồi, nghỉ một lát đi, sẽ nhớ gọi hắn dậy, không để hắn qua đêm trong cung là được.
Tình sự sảng khoái lâm ly thật ra vô cùng tiêu hao thể lực, Nhiếp Kỳ vốn cũng không cao lớn mạnh mẽ gì, nghe hoàng đế cam đoan như vậy liền nằm lại lên giường, an tâm ngủ.
Hai người ôm nhau ngủ say, ngủ đến giữa buổi chiều. Lúc Nhiếp Huyễn tỉnh lại thái giám đang chuẩn bị thắp đèn, thấy hoàng đế thức dậy, vội vàng hành lễ.
Hoàng đế ra dấu bảo hắn im lặng, đưa mắt nhìn Thành vương còn đang say ngủ, tay chân rón rén xuống giường.
Người trên giường tựa như cũng cảm thấy gì đó, đạp tung chăn, giang tay chân, càng ngủ thêm thư giãn.
Nhiếp Huyễn nhịn không được mà bật cười, thái giám kia lại là một dáng vẻ muốn nói mà thôi, Nhiếp Huyễn dựng thẳng một ngón tay bên môi, ra dấu bảo hắn im lặng, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Thái giám kia không dám liếc nhìn về phía long sàng, cũng thấp giọng nói: "Bệ hạ, ám vệ cử đi Thanh Hà gấp gáp gởi về một phần mật báo."
Nhiếp Huyễn thần sắc vừa động, nâng tay ý bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1355025/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.