Nhiếp Huyễn đi bộ, không nhanh không chậm vừa đi vừa hỏi đường, rốt cuộc cũng tới được trước cửa phủ thượng thư. Phủ Hộ bộ thượng thư. Trong lòng cảm thấy may mắn mà nghĩ, may là hôm nay Ôn Tử Nhiên hưu mộc, nếu không chỉ sợ phải đi ngang qua hoàng thành đến phủ Thành vương. Nghĩ như vậy không khỏi bật cười, đi thẳng đến trước cửa, lấy ra ban chỉ trên tay đưa cho tiểu tư. Tiểu tư kinh thành không một ai không có nhãn lực, tiểu tư phủ Ôn thượng thư còn biết làm việc hơn cả phủ Dung tướng, láu cá khôn khéo không khác gì chủ nhân, nhìn thấy hoa văn trên ban chỉ liền lập tức mời y vào phủ uống trà, vừa cầm ban chỉ kia đi gặp gia chủ. Ôn Tử Nhiên đang ở hậu viên ôm ấu tử Ôn Thanh dạy hắn đọc kinh thi, dặn dò trong phủ không có việc không được quấy rầy, thấy hạ nhân vội vàng tiến vào, nhíu nhíu mày hỏi: "Có chuyện gì quan trọng sao?" Ôn Thanh cũng nâng đôi mắt tròn to long lanh lên nhìn qua. Hạ nhân hành lễ, cẩn thận dè dặt bước tới đặt ban chỉ kia vào trong tay hắn, nói: "Hình như là có khách quý đến thăm, lão gia có cần ra gặp?" Ôn Tử Nhiên nhận lấy ban chỉ kia, chỉ cảm thấy cực kỳ quen mắt, nhìn kỹ, nhất thời hoảng sợ đến hồn phi phách tán. Hẳn là không lầm, đây chắc chắn là thứ trên tay hoàng đế. Ôm ấu tử từ trên gối đặt xuống dưới, sửa sang lại y quan, nói: "Có phải là một người cao gầy, một công tử trẻ tuổi tuấn lãng?" Hạ nhân bảo phải. Ôn Tử Nhiên không dám chần chờ thêm, vội vàng ra đón. Quả nhiên thấy Nhiếp Huyễn bưng chén trà ngồi trong sảnh, thần sắc thập phần thản nhiên, thấy hắn đi ra, liền tươi cười, nói: "Tử Nhiên." Vành tai Ôn Tử Nhiên nóng lên, vội vã bào hạ nhân lui ra, bước tới chào: "Không biết bệ hạ..." Nhiếp Huyễn lập tức nâng hắn dậy, mỉm cười nói: "Cải trang xuất cung, không cần đa lễ, Tử Nhiên có thể gọi ta là Cao công tử." Ôn Tử Nhiên lại lên tiếng, cung kính nói: "Mời công tử vào thư phòng, không biết công tử đại giá, có chuyện gì quan trọng sao?" Nhiếp Huyễn bật cười thành tiếng, trố mắt nhìn hắn: "Tử Nhiên làm cái gì vậy, cung kính như vậy..." Giọng điệu rất nhẹ, dán vào bên tai Hộ bộ thượng thư, cười nói: "Giữa ngươi và ta, có từng câu nệ như vậy?" Toàn thân Ôn Tử Nhiên run lên, bị y đùa đển đỏ mặt, cúi đầu không nói. Nhiếp Huyễn thản nhiên nắm lấy tay hắn, niết niết vào lòng bàn tay, cười nói: "Không phải nói đến thư phòng sao? Ta đây là lần đầu đến phủ của Tử Nhiên, không biết đường." Ôn Tử Nhiên chỉ cảm thấy hoàng đế đùa giỡn lòng bàn tay mình, rũ mắt sợ bị hạ nhân nhìn thấy – nơi này đâu như hoàng cung, là phủ của chính hắn, thê thiếp nhi nữ đều có mặt, hạ nhân cũng đầy, thật là còn kích thích hơn cả trong cung. Vội vàng dùng ống tay áo che đi đôi bàn tay đang nắm vào với nhau, xấu hổ đến đỏ cả cổ. Nhiếp Huyễn ỷ vào chiều cao của mình hơn hắn nhiều, thu hết biểu tình của hắn vào đáy mắt, hận không thể thò tay đến trêu đùa sau gáy hắn một phen, sau cùng vẫn là nghĩ tới Ôn Tử Nhiên da mặt mỏng lại hay khóc, chỉ nắm tay hắn suốt đường đế thư phòng, cũng không làm gì khác, đợi Ôn Tử Nhiên cho lui mọi người, liền thoải mái ngồi vào ghế sau bàn tử đàn. Ôn Tử Nhiên lại hành lễ với y thêm một lần, hỏi: "Không biết bệ hạ có chuyện quan trọng gì cần làm sao, lại tự thân đế hàn gia." Trong lòng băn khoăn, mình đang hưu mộc, sao hoàng đế lại đến tận cửa nhà, không đến nỗi là... Ý nghĩ tiếp theo liền bị đình chỉ ngay lập tức, chỉ đỏ mặt cúi đầu càng thêm thấp. Thầm mắng chính mình thật không đứng đắn. Nhiếp Huyễn thong thả ngồi nhìn dáng vẻ mặt đỏ tai hồng của hắn, lại tựa như nhìn thấu hết suy nghĩ của hắn vậy, cười nói: "Nếu như Tử Nhiên muốn, cũng không phải không được." Dừng một chút, dựng thẳng thân mình lên nói: "Nhưng trước đó, cho trẫm mượn ít tiền trước đã, được không?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]