Vật cứng nóng bỏng phía sau bất ngờ rút ra không kịp trở tay, Ôn Tử Nhiên ngẩn người, bàn tay hoàng đế nắm trên bả vai cũng buông lỏng, hồi lâu mới nghe hoàng đế nói: "Nếu không tình nguyện thế này, vừa rồi cần gì phải tỏ vẻ giữ lại. Trẫm cũng sẽ không vì ngươi không muốn thị tẩm mà làm gì ngươi."
Lời nói mang theo chút uể oải.
Dừng một chút, lại như là có chút khó chịu mà bồi thêm một câu: "Ngươi làm vậy mà làm gì."
Ôn Tử Nhiên cắn môi vươn tay đi bắt lấy cổ tay của hoàng đế, khóc thút thít nói: "Không phải..."
Nhiếp Huyễn nhẹ nhàng rút tay ra, xoay hắn lại, nhìn thằng vào đôi mắt đẫm lệ và gương mặt đầy nước mắt kia, không nói lời nào.
Ôn Tử Nhiên bị nhìn đến quẫn bách không chịu nổi, muốn nâng tay lên che mặt, nhưng hoàng đế lại nắm chặt tay không cho hắn trốn tránh, không biết nhìn mất bao lâu, mới ghé sát lại, chậm rãi liếm đi nước mắt trên mặt hắn: "Nếu như không phải không muốn, sao lại phải khóc chứ?"
Đôi môi hoàng đế cũng nóng bỏng như thân thể y vậy, cùng với hơi thở nóng ướt dán lên trên mí mắt, khiến Ôn Tử Nhiên càng không mở mắt nổi, đôi mi tiệp nhẹ run.
Không biết phải mở miệng như thế nào đây, chỉ có thể cứng giọng lặp lại: "Không phải..."
Nhiếp Huyễn khẽ hôn lên khóe môi hắn, nói: "Mở mắt ra, nhìn trẫm."
Ôn Tử Nhiên sợ hãi mở mắt, đôi mắt đen đã sớm ướt đẫm, dáng vẻ điềm đạm đáng yêu.
Hoàng đế niết hai bên đầu gối, hỏi hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1354995/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.