Dung Hàm Chi vui đến điên rồi, càng cảm thấy hoàng đế bệ hạ đúng thật là diệu nhân, nhìn sắc mặt Chu Hi lúc đỏ lúc trắng, lột ra đai lưng của hắn cùng với toàn bộ trang sức bên trên ném xuống giường.
Lan Lăng Chu thị là đệ nhất đại tộc đương triều, dòng dõi cao quý, trang sức trên người Chu Hi không một món nào là không quý nhất, nếu so sánh, ngay cả Nhiếp Huyễn cũng không chắc so được.
Hoàng đế nhìn thoáng qua, cười nói: "Dung khanh nhẹ tay một chút, mấy món tùy thân của tông chủ Lan Lăng Chu thị, quăng bể rồi ngươi chưa chắc đền được đâu."
Dung Hàm Chi xì một tiếng phì cười, ôm lấy Chu Hi kéo lên, mỉm cười nói vào bên tai địch thủ lâu năm: "Chỉ cần Chu tướng dám nói với người khác mấy món bảo bổi này của hắn vì sao lại bị thần ném bể, thần táng gia bại sản cũng sẽ đền cho hắn."
Sắc mặt Chu Hi trắng bệch, vừa giãy dụa vừa lắc đầu.
Hoàng đế đã cởi bỏ giày vớ bên chân kia, nghe thấy vậy cũng gật gù: "Nói cũng đúng."
Bộ dáng Dung Hàm Chi lúc đang ra sức khi dễ Chu Hi thật là đáng yêu, có một loại tươi sáng rạng rỡ khó có thể diễn tả bằng lời, càng trở nên diễm lệ tựa như phượng hoàng, nhan sắc cũng xuất chúng thêm ba phần, khiến cho y nhìn xem mà ngứa ngáy trong lòng.
Lại cúi đầu nhìn Chu Hi, rõ ràng đã kiệt sức, cư nhiên vẫn còn giãy dụa như sắp chết.
Lần trước cường bạo Chu Hi hắn cũng không tam trinh cửu liệt như vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1354985/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.