Chương trước
Chương sau
Nhiếp Huyễn chưa từng nghĩ tới, lần đầu tiên lãnh hội nơi tần lâu sở quán phong nguyệt của Đại Yến, lại sẽ là cùng đi với Dung Hàm Chi.
Hôm nay Dung Hàm Chi hưu mộc, y tâm huyết dâng trào, thật sự xuất cung.
Mặc dù nói là hàn môn, Dung gia cũng không phải là nghèo, chỉ là dòng dõi không hiển hách, nếu thật sự nghèo ngay cả cơm cũng không có ăn, làm sao lại có đệ tử đọc sách, càng không thể nào có nổi một trạng nguyên mười lăm tuổi.
Trước phủ thứ tướng đông như trẩy hội, xe ngựa tắc đường, nhưng đúng là như Nhiếp Huyễn tính trước, Dung Hàm Chi vẫn không kiên nhẫn trong mấy chuyện này, đều từ chối tiếp khách.
Nhiếp Huyễn liền lấy nhẫn ngọn trên tay, gọi thái giám tổng quản đang giả trang thành quản gia tiến lên giao cho tiểu tư.
Tiểu tư cũng khôn khéo có mắt nhìn, xem kĩ hoa văn chạm trên nhẫn, quay đầu đi vào bên trong, Nhiếp Huyễn liền đứng trong con hẻm xa xa chờ.
Vốn cho rằng Dung Hàm Chi sẽ cho lui mọi người mà ra đón y vào, lại chờ thật lâu không có động tĩnh, đến lúc mất kiên nhẫn, sờ sờ vị trí trống không của nhẫn ngọc trên ngón tay, mới nhớ tới nhẫn đã tháo rồi.
Đã thật lâu thật lâu rồi y cũng chưa từng chờ đợi người nào lâu như vậy.
Lại chờ thêm một lát, đang chuẩn bị quay đầu rời đi, bỗng nhiên có người nào đó từ sau lưng cầm tay mình, đem một vật lành lạnh đeo lên ngón tay y, Nhiếp Huyễn lắp bắp kinh hãi, xoay người liền nhìn thấy Dung Hàm Chi mặc một bộ cẩm y đỏ bạc mỉm cười nhìn mình, một tay nắm tay y, tay còn lại cầm chiếc nhẫn ngọc đeo lên tay y.
Nhiếp Huyễn kinh ngạc, hồi lâu mới nói: "Sao Dung khanh lại...."
Dung Hàm Chi trả lại nhẫn ngọc về vị trí trên ngón tay hoàng đế, lúc này mới buông tay hoàng đế ra, dựng thẳng một ngón tay lên môi làm thành một dấu hiệu im lặng, nói: "Trong phủ thần thật sự rất ồn ào, cho rằng bệ hạ cũng sẽ không thích, sau này chuyện xuất cung còn bị người bàn luận, nhiều việc không có lợi. Không bằng thần tự mình đi ra, bệ hạ muốn đi nơi nào, thần đi cùng bệ hạ là được."
Nhiếp Huyễn nhìn hắn một chặp, lại cúi đầu nhìn nhẫn ngọc trên tay mình, chậm rãi cười rộ lên, nói: "Làm khó cho Dung khanh phải suy nghĩ chu đáo, như vậy cũng rất tốt. Trẫm ít khi xuất cung, nên cũng không biết trong kinh thành có chỗ nào đáng đi, không bằng Dung khanh làm chủ là được."
Dung Hàm Chi vốn tính tình có chút khoa trương, ngay cả màu trang phục cũng tương đối diễm lệ, như vàng nạm ngọc, xứng với ngũ quan của hắn, quả thật chói sáng lóa mắt như phượng hoàng, hoàn toàn không giống với phong cách thanh nhã của đám đệ tử thế gia như là Chu Hi vậy, cũng bởi vì như vậy mà thường bị đám thế gia châm biếm là dòng dõi nông cạn.
Nhiếp Huyễn lại là thích cực, bị một thân cẩm y đỏ bạc của hắn thu hút đến không dời được mắt.
Lúc phục hồi tinh thần, đã bị Dung Hàm Chi đưa vào bên trong thanh lâu,
Thiên tử Đại Yến dỡ khóc dỡ cười nghĩ, y nghĩ làm sao mà lại cho rằng Dung Hàm Chi sẽ để ý đến miệng đời? Bị người nhìn thấy hoàng đế cải trang vi hành đế phủ của hắn cũng sẽ tốt hơn nhiều so với bị người bắt gặp thiên tử đương triều cùng đi dạo kỹ viện với thứ tướng chứ.
Nhịn không được mà nheo mắt nói: "Dung khanh hồ nháo, chẳng lẽ trong kinh thành lại không có chỗ nào nên đi hơn hay sao? Sao lại dám đưa trẫm đến nơi tam giáo cửu lưu như thế này."
Dung Hàm Chi cười cười nháy mắt với y: "Lời này của bệ hạ sai rồi, theo thần thì, trong kinh thành này, sẽ không có nơi nào đáng đi hơn nơi này, nói vậy là bệ hạ cũng chưa từng lĩnh hội qua đúng không?"
Nhiếp Huyễn sững sốt.
Đúng là như vậy, y sống hai đời lẽ ra cũng được xem như là hoang dâm, lại đúng là chưa từng đến những chỗ thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.