Chu Hi bị bệnh nửa tháng, cuối cùng cũng khỏe.
Việc làm đầu tiên sau khi khỏe bệnh, là làm mai mối cho người.
Nhiếp Huyễn sau khi nghe nói, liền hiếm khi thất thố, tức giận đến mức quét ngã bút nghiên đầy đất.
Tần Hiên chân trước vừa mới đến kinh thành, thừa tướng đương triều lại đích thân tới cửa cầu hôn thay cho chất nữ của hắn – nữ nhi của Tiền Đường Trần thị, nguyện ý gả cho Lại bộ thượng thư tân nhậm tái giá.
Có thể đám hỏi với sĩ tộc nhất đẳng, dù là thứ nữ, cũng đại biểu cho việc Lũng Hữu Tần thị từ đây bắt đầu chen chân vào thế gia, không còn là hàn môn nữa.
Tần Hiên vui mừng quá đỗi, cũng không để ý đến việc nếu như vậy liền sẽ thấp vai vế hơn đồng nghiệp những một thế hệ, lập tức nhận lời.
Nhiếp Huyễn một cước đá văng mảnh vỡ nghiên mực rơi đầy trên mặt đất, mắng: "Thật quá mất thể diện!"
Nữ nhi của Tiền Đường Trần thị, cho dù là con thứ, ngoại trừ trường hợp tái giá với người như Chu Hi vậy, thê tử qua đời muội muội tái giá, nếu không sao có thể bằng lòng cùng người khác tái giá.
Vậy mà Chu Hi có thể thuyết phục Trần Phong, cũng không biết hắn đã làm cách nào được.
Mà Trần Phong cũng thật là nhân tài, nhìn con rể lớn tuổi như mình vậy, quả thật không chút nào cảm thấy không được tự nhiên sao?!
Nhiếp Kỳ vốn đang nằm nghiêng trên tháp bóc hạt thông ăn, một thân biếng nhác sau tình sự, khóe mắt vẫn còn ửng đỏ.
Thấy vậy phì cười,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1354951/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.