"Nếu muốn cầu ta thao ngươi, có phải tiểu hoàng thúc cũng nên tự mình mở chân ra không?" Nhiếp kỳ thật sự không chịu nổi mà nhắm mắt, lại vẫn cứ run rẩy, chậm chạp mở chân ra. Nhiếp Huyễn đánh giá một lát, nói tiếp: "Lại mở ra thêm một chút, chính mình ôm lấy, điệt nhi ta mới có thể thao vào nha." Dục vọng đã bị trói buộc thật lâu, hậu huyệt lại bị người tùy ý đùa bỡn, điểm tiêu hồn chôn kín sâu bên trong nơi không thể chạm tới kia đã kêu gào muốn được người an ủi, toàn thân Nhiếp Kỳ đều bị tình dục bức bách muốn vỡ nát, nghe thấy như vậy chỉ thêm khóc lợi hại hơn, lại vẫn thuận theo tự mình nâng lên hai chân, dùng hai tay ôm lấy, mở ra hạ thân trước mặt hoàng đế, không sót thứ gì. Tiểu huyệt bị ngón tay đùa giỡn đến đỏ bừng, vô ý thức hẻ mở làm dịch ruột non chảy ra, một bộ dáng khát vọng bị xâm phạm. Nhiếp Huyễn đã sớm cương cứng, lúc này nhịn cũng đã lâu, thấy tình trạng như vậy, hầu kết liên tục lên xuống, một tay đỡ lấy long căn hùng tuấn của mình, chậm rãi đi vào, tay kia cởi bỏ trói buộc trên tính khí Nhiếp Kỳ. Lúc tính khí cứng rắn toàn bộ sáp nhập vào huyệt động trơn ướt nóng cháy kia, ngọc bội cũng vừa vặn được tháo bỏ, Nhiếp Kỳ ngay lập tức tiết thân, bắn được không giống như người thường phun ra từng luồng, bạch trọc không khống chế chậm rãi chảy ra ngoài, vô cùng thong thả mà lâu dài. Thân thể bị khoái cảm kịch kiệt lại kéo dài kích thích đến thắt chặt, tiểu huyệt cũng hung hăng siết chặt cự vật bên trong, co rút hút lại, Nhiếp Huyễn "tê" lên một tiếng, không còn quan tâm đến thân thể sau cao trào có chịu được thảo phạt như vậy hay không, một phen đè eo Nhiếp Kỳ hung hăng đưa đẩy mấy chục cái, sau đó tinh quan thất thủ, đều tiết bên trong thân mình tiểu thúc thúc này. Nhiếp Kỳ sao có thể chịu nổi, rên khóc tiếng sau càng cao hơn tiếng trước, Nhiếp Huyễn nằm trên người hắn lấy lại sức, lại không hề có ý muốn lấy ra, vẫn chôn ở bên trong như cũ, thậm chí còn đỉnh đỉnh vào trong, làm cho tinh thủy vừa bắn ra càng thêm chôn sâu vào tiểu huyệt. Một lát sau mới nâng người lên, dùng tay niết đầu v* Nhiếp Kỳ, cười nói: "Tiểu hoàng thúc khóc rên thật dễ nghe." Nhiếp Kỳ vẫn thất thần như cũ, không biết là không nghe thấy hay là không muốn phản ứng y, đôi mắt đào hoa khóc tới sưng lên, hàng lông mi dày đậm đen mượt còn vương dịch nhầy mà tính khí Nhiếp Huyễn ứa ra, một bộ dáng chịu đủ chà đạp. Nhiếp Huyễn nhìn ngắm một lát, quyết định lần tới sẽ bắn lên mặt hắn. Miệng lại cười nói: "Chỉ tiếc tiếng khóc dễ nghe như vậy, lại để cho mấy tên nô tài bên ngoài nghe thấy, nghĩ như vậy, trẫm cũng phải ghen tị." Nhiếp Kỳ bỗng trở nên run rẩy, mới nhớ tới tuy rằng hắn và hoàng đế đều bảo hạ nhân ra ngoài nhưng cũng không đuổi bọn họ đi xa, làm ra động tĩnh lớn như vậy, sao có thể không nghe thấy được. Nhiếp Huyễn thấy hắn xấu hộ giận dữ đến muốn ngất đi, cười đến càng thêm vui vẻ: "Như vậy rất tốt, cả phủ Thảnh vương trên dưới chỉ sợ là đều đã biết tiểu hoàng thúc của trẫm là kẻ dâm đãng vừa khóc vừa cầu điệt nhi thao hắn." "Làm chuyện không thể chịu nổi như vậy, ngươi còn có thể tu cái gì tiên, cầu cái đạo nào?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]