Nhiếp Huyễn không thích huyền đạo, cũng chưa từng nghe y thích luyện đan, ngược lại lúc trước trong cung cũng từng dưỡng vài vị đạo nhân, làm ra một ít dược phòng thuật tráng dương linh tinh gì đó, Nhiếp Kỳ lại ngại đám bát nháo kia làm bẩn đạo môn chính thống, đều chưa từng để ý tới tên tuổi, chỉ gọi chung là phương sĩ.
Hiện giờ Nhiếp Huyễn cư nhiên mang đan dược đến cho hắn, vốn dĩ chưa tỉnh ngủ thì giờ cũng thành tỉnh hẳn, trừng mắt nhìn hai viên đan dược đỏ như lửa kia, chần chờ gật đầu nói: "Vậy đa tạ bệ hạ."
Nhiếp Huyễn lại ngẩng đầu nhìn xem canh giờ, thản nhiên nói: "Dược này nhất định phải phục vào buổi trưa, hiện giờ vừa lúc thích hợp, hoàng thúc đừng bỏ lỡ."
Nhiếp Kỳ rũ mắt, đầu ngón tay vuốt ve lên nắp hộp chạm khắc, cười như không cười mà nói: "Thật vậy?"
Phục đan có nhiều điều kiêng kị, hắn cũng đều biết cả. Chỉ là dược mà Nhiếp Huyễn đưa tới, suy nghĩ cẩn thận, hắn không dám ăn.
Tựa như hắn chưa bao giờ tin Nhiếp Huyễn dám ăn vào dược mà hắn đưa vậy.
Vì ngôi vị hoàng đế mà tranh giành, huynh đệ cũng thành người lạ, phụ tử thành địch nhân, ngày ấy Nhiếp Huyễn ngoài dự kiến của mọi người mà mở mắt, trong vòng ba câu đã hỏi đại hoàng tử sao lại không ở bên giường bệnh, hắn liền biết việc này đã định là không thể tốt.
Nhiếp Huyễn không để ý tới hắn, nhìn lướt qua phòng trà đãi khác rộng lớn này, khoác tay nói với thị hầu xung quanh: "Đều ra ngoài đi, nhiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-quan-lam-thien-ha/1354922/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.