Chương trước
Chương sau
Sau khi giúp Khương Thành lo xong hạng mục này thì cậu lui về phía sau.

Khương Mặc vừa đang đứng trên tòa cao ốc vừa lo lắng đủ thứ trong lòng, dù là Khương Thành hay Đường Tu thì cậu cũng không buông ai được, cậu hận không thể chia mình làm hai để chạy việc.

Cậu không nhớ đây là lần thứ mấy cậu chạy đua trên cao tốc để về nhà, bình thường biển báo cho chạy 120 thì cậu chạy đến 119, đợt này là do cuộc họp ở Los Angeles mở đến hơn nửa đêm, cậu đang ngủ ngon lành thì lại nhận được điện thoại Đường Tu.

Do Đường Tu đang ở mấy tháng cuối thai kỳ nên Khương Mặc cứ lo lắng không yên, thể trạng của anh vốn dĩ đã không tốt, dạo này thai lại động nhiều thậm chí xém chút là sinh non, đến mấy tháng cuối càng vất vả hơn, lúc này đã hơn tám tháng rồi, lúc này mà nhận được điện thoại, Khương Mặc đang nằm sợ đến mức nhảy dựng lên.

"A Tu?! Sao vậy? Bụng đau? Chảy máu hả??" – Khương Mặc mở loa, ném điện thoại lên giường vừa nói chuyện vừa chạy xuống mặc quần vào: "A Tu??"

Đường Tu ở đầu bên kia điện thoại đực mặt ra, á khẩu cả buổi không nói nên lời, cho tới khi giọng nói Khương Mặc lại gào lên lần nữa anh mới nhanh chóng đáp lại: "Không sao, Khương Mặc, anh không sao hết."

Chân Khương Mặc tức khắc mềm nhũn, cậu vịn vào ghế dựa rồi ngồi phịch xuống, giọng vẫn còn hơi hoảng hốt: "Bảo bối làm em sợ hết hồn!"

Đường Tu cũng bị cậu doạ sợ không nhẹ, im lặng hồi lâu rồi mới áy náy nói: "Xin lỗi em....Tại anh quên coi giờ."

Đáy lòng Khương Mặc tê dại, vội vàng nói: "Em không trách anh mà, em sợ anh không thoải mái trong người mà không dám tìm ai."

Khương Mặc đi nước ngoài suốt, đôi lúc có hẹn sẽ đi Nhật Bản với Đường Tu, nhưng sau đó lại bay thẳng đến Mỹ mà không kịp báo với anh, lúc mang thai thì trí nhớ Đường Tu cũng không được tốt lắm, không nhớ được múi giờ lung tung lộn xộn như vậy, Khương Mặc bèn cài thêm trên điện thoại anh vài múi giờ cậu thường hay đi.

Đường Tu nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, mang theo giọng mũi có hơi nũng nịu hỏi cậu: "Em đang ngủ hả? Mệt lắm đúng không?"

"Không có, em đang chuẩn bị ngủ thôi, có điện thoại anh cái nó lên tinh thần liền." – Khương Mặc rời khỏi ghế, trèo lên giường trùm chăn lại, đôi mắt trông mong mỏi mòn nhìn điện thoại đang đặt trên giường và nói: "Anh tìm em có chuyện gì vậy bảo bối?"

"Không có gì quan trọng lắm đâu....Chỉ là mới mua được miếng thịt với gạo nếp ngon, hai ngày nữa là Tết Đoan Ngọ rồi, muốn làm bánh bá trạng cho em ăn." - Giọng Đường Tu vẫn áy náy như cũ: "Trước kia chưa làm cho em bao giờ, không biết em thích ăn kiểu nào....Em thích thịt mỡ nhiều một chút đúng không? Hay không thêm lòng đỏ trứng muối? Hay là thêm đậu vô trong đó, có thể giảm mỡ một chút?"

Khương Mặc phe phẩy cái đuôi, nhìn chằm chằm điện thoại mình như nhìn mẩu xương, nuốt nuốt nước miếng xấu xa nói: "Em thích bánh bá trạng nhân ngọt á!"

Đường Tu ở đầu dây bên kia im bặt, Khương Mặc dựng lỗ tai lên, mơ hồ nghe được ở bên kia có tiếng khóc thút thít, trong lòng 'bộp' một cái, xém nữa là té lăn xuống giường.

"Bảo bối, em sai rồi, em giỡn mà!" – Khương Mặc thiếu điều muốn quỳ gối trước điện thoại, rõ ràng chưa có dỗ người ta xong, vậy mà một hai chọc người ta làm gì không biết: "Em chưa nói xong mà, em thích bánh nhân mặn hơn, thiệt!"

"....." - Đường Tu nức nở, không biết phải nói cái gì với Khương Mặc, chỉ hơi nghẹn ngào nỉ non: "Eo anh đau quá...."

"Hôm nay tự anh ra ngoài mua đồ à?" – Khương Mặc lòng đau như cắt, khuôn mặt co rúm lại: "Đau lắm hả anh? Bây giờ anh đang nằm hả, phía sau có gối lót lưng không?"

Đường Tu không trả lời, anh chỉ có thể liên tục hít sâu, có gắng kiềm chế cảm xúc và nhẫn nhịn cái eo đang hành hạ mình đau đớn.

Những tổn thương về thể xác và tinh thần do những chuyện xảy ra vào một năm trước cộng với việc mang thai vào những tháng cuối cùng khiến cảm xúc của Đường Tu vẫn không thể ổn định được, rất dễ mất kiểm soát, lúc đó anh thường tự trách bản thân, tự nhục mạ chính mình, nhưng để bình tĩnh trở lại thì anh không tự làm được.

Thế nên Khương Mặc vừa nói thích bánh bá trạng nhân ngọt, anh lập tức trở nên đau khổ vô cùng, bình thường rất ít khi anh làm được cơm hay món gì đó ngon cho Khương Mặc, nên khi Tết Đoan Ngọ sắp đến, anh muốn làm bánh bá trạng cho cậu. Vị trí thai đã quay đầu xuống dưới và ổn định, toàn bộ trọng lượng đè lên cột sống anh rất lớn.Thêm vào đó là vết thương cũ ở đùi, anh không thể đứng lâu được, nhưng đi chợ thì không thể không đứng, nhiều lần lúc anh đứng lên sau khi khom xuống lựa đồ, cơn đau khủng khiếp ập tới, lan rộng từ thắt lưng đến eo khiến nước mắt anh muốn rơi xuống.

Vì vậy khi anh đã mua gạo thịt về nhà, mà Khương Mặc lại bảo thích nhân ngọt, nên anh cảm thấy vô cùng uất ức. Cũng chính vì không ai bảo anh phải làm điều này để làm họ cảm động, nên anh không nhịn được mà nửa đêm gọi cho Khương Mặc, lại làm em ấy lo lắng lại cho mình, vốn dĩ đi công tác việc đã nhiều, không chừng lát nữa lại ngủ không ngon.

Anh luôn phiền phức như vậy, cũng vì những tật xấu rối loạn lung tung của anh mà Khương Mặc không để anh chăm sóc Ngốc Ngốc, thường phải đem sang nhà ba mẹ để chăm giùm.

Đường Tu lại xoa eo nhẹ một chút, đỡ cái bụng khó khăn chỉnh lại tư thế ngồi, nhẹ nhàng thở hắt một hơi, nhỏ giọng nói: "Không sao hết, nãy ngồi không thoải mái nên điều chỉnh tư thế lại."

"Anh đừng làm bánh bá trạng nữa, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi anh, ngày mốt em về, anh dạy em, em gói cho." – Khương Mặc nhận ra giọng nói Đường Tu vẫn hơi nghẹn ngào, liền biết anh vừa cảm thấy đau lòng xong, cậu bèn nói tiếp: "Nãy là em sai, em chỉ muốn giỡn với anh một chút, em thích bánh bá trạng nhân mặn nhất, thịt ba chỉ xen lẫn trứng muối mới là linh hồn thật sự của món bánh, có đậu trong đó thì càng tuyệt."

Khương Mặc nói vậy khiến Đường Tu càng thêm áy náy: "Cuối cùng em thích bánh bá trạng nhân...."

"Bánh nhân mặn."

"....Nếu là bánh nhân ngọt thì em thích nhân nào?" - Đường Tu cố chấp gặng hỏi: "Anh chưa làm bánh bá trạng nhân ngọt bao giờ, anh xem thì thấy người ta chỉ là có đậu tán nhuyễn, mứt táo, bắp gì đó, em thích kiểu nào?"

Khương Mặc cảm thấy tâm trạng của Đường Tu vẫn không ổn, hơi nhíu mày im lặng hồi lâu, thở dài một hơi mà không để anh phát hiện: "Mứt táo đi anh."

Đường Tu bị thiếu máu, đường huyết cũng thấp nên trong nhà luôn có mứt táo để sẵn, vậy anh ấy sẽ đỡ chạy đi mua.

"Được rồi." - Đường Tu gật gù, sau đó lại nhẹ nhàng nói: "Anh không sao hết Khương Mặc, em đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

"Em biết rồi anh, anh cũng đừng tự gói bánh một mình, chờ em về, ngoan nha." – Khương Mặc dịu dàng dặn dò.

"Được rồi."

Giọng nói Đường Tu nghe vô cùng dịu dàng và ngoan ngoãn, Khương Mặc không nhịn được mà hôn 'chụt' một cái qua điện thoại: "Chờ em về nha bảo bối."

Sau khi kết thúc trò chuyện với Đường Tu, Khương Mặc dọn dẹp quần áo lại cho thật gọn, lập tức đặt chuyến bay về nước nhanh nhất, trong thời gian chờ bay còn tranh thủ sắp xếp công việc cho thật tốt, việc nào cần làm thì làm cho xong, sau đó tiếp tục lên đường nhanh chóng về nhà.

----

Lúc Khương Mặc xuống máy bay là đã giữa trưa, cậu tìm thấy xe mình ở bãi đỗ, tức tốc phóng ga chạy về vì vô cùng lo lắng.

Để Đường Tu ở nhà một mình thêm một phút thì cậu lại nôn nóng chạy về thêm một phút, trong đầu cậu bây giờ chỉ muốn ôm chầm lấy anh, giúp anh xoa bóp eo, để anh có thể ngủ một giấc ngon lành.

Cậu chạy như ma đuổi về đến nhà, lúc đến cửa mới nhận ra đầu óc mình hồ đồ hậu đậu, sờ đến túi không thấy chìa khoá, nên không nhịn được mà cảm thấy bực bội, lúc này chắc hẳn Đường Tu đang ngủ trưa, nếu bấm chuông sẽ làm anh thức giấc mất.

Nhưng không sao, lát nữa dỗ anh ngủ tiếp là được.

Khương Mặc giơ tay ấn chuông, tranh thủ lúc cửa chưa mở thì sửa soạn quần áo và điều chỉnh sắc mặt lại, cậu cho rằng mình đã chuẩn bị thật tốt, nhưng lúc thật sự nhìn thấy Đường Tu thì cậu không rảnh để lo về hình tượng nữa.

Sắc mặt Đường Tu trắng bệch, hốc mắt ửng đỏ, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc, áo ngủ trên người nhăn nhúm, dép thì chưa mang vào.

Anh vừa nhìn thấy Khương Mặc, nước không kìm được mà tuôn trào, đôi môi tái nhợt khẽ run rẩy mấp máy, không thốt nên lời, chỉ có thể nhìn theo khẩu hình miệng mà đoán anh đang liên tục gọi tên Khương Mặc.

"A Tu...." – Khương Mặc không quan tâm đồ đang cầm mà vứt thẳng xuống đất, ôm lấy Đường Tu đang lảo đảo vào lòng mình.

Cả người Đường Tu lạnh ngắt, chỉ có cái bụng tròn vo là ấm áp, anh run rẩy bấu chặt bả vai Khương Mặc, nắm chặt phần áo nơi đó, mặt vùi vào hõm vai cậu, sau đó khóc khiến phần áo nơi hõm vai ướt đẫm, mặc kệ Khương Mặc có dỗ thế nào cũng không nói năng gì, chỉ ôm cậu không ngừng rơi nước mắt, giống như vừa bị một cơn ác mộng nào doạ sợ.

Nếu Đường Tu không mang thai, Khương Mặc sẽ để anh ôm bao lâu cũng được, nhưng anh lại đang có đứa bé trong bụng, chân thì không khoẻ, nếu cứ chống với trọng lượng thế này thì không ổn chút nào.

Vì thế cậu thử kéo anh hơi dãn ra, muốn cúi người xuống bế Đường Tu lên, nhưng mới hơi đẩy một chút, Đường Tu đã kinh sợ mà ôm cậu chặt hơn, bàn tay siết chặt áo cậu, cả người càng run rẩy dữ dội.

"Đừng đi....Đừng đi...." – Giọng nói khản đặc yếu ớt được truyền ra từ cổ họng anh một cách khó khăn, rồi lại không nhịn được mà rấm rứt khóc, cả người lại thêm run rẩy.

Trái tim Khương Mặc cũng muốn run rẩy theo, ngoài việc không ngừng vỗ về an ủi anh thì không dám làm gì khác: "Em không đi, em không đi mà, em cũng không chạy đi đâu hết, đừng sợ A Tu....Anh gặp ác mộng đúng không? Nói với em được không, nói ra thì không còn sợ nữa."

Đường Tu ngay lập tức lắc đầu, cực kỳ kháng cự việc nói mọi chuyện cho Khương Mặc, Khương Mặc ôm anh, dịu dàng vỗ về anh, kiên nhẫn chờ anh bình tĩnh lại, cậu mới tiếp tục thử hỏi dò: "Có phải anh mơ thấy em bắt nạt anh phải không? Em ở trong đó làm gì vậy? Anh phải nói ra cho em biết chứ, biết thì em mới sửa được, được không anh?"

Đường Tu vẫn lắc đầu, phủ nhận mọi câu Khương Mặc nói: "Không có."

Cho đến khi Đường Tu bình tĩnh lại, Khương Mặc bế anh lên rồi đặt anh ngồi lên sofa. Đường Tu vẫn hơi phản ứng, nhịp thở và ánh mắt hơi hoảng sợ, nhưng anh nhận ra và kìm chế được, chỉ ôm Khương Mặc một xíu rồi thôi.

"Ô kìa, bảo bối của em làm sao vậy? Sao lại trông khổ sở thế?" – Khương Mặc rút một tờ khăn giấy, vừa lau nước mắt lẫn mồ hồi trên trán anh vừa hỏi.

"Anh mơ thấy...." - Đường Tu sụt sịt, giọng nói nghẹn ngào, nói được vài chữ lại bị sặc đến ho khan, được Khương Mặc đút miếng nước mới miễn cưỡng nói được: "Mơ thấy em ngồi máy bay găp tai nạn....Bật dậy thì không gọi được cho em."

Đường Tu vẫn nắm chặt áo Khương Mặc như cũ, lúc anh nói đến khúc này, bàn tay anh vô thức siết chặt hơn.

"Xin lỗi bảo bối của em...." – Khương Mặc đau lòng muốn chết: "Em sốt ruột về quá, điện thoại với máy tính chưa sạc kịp, nên...."

"Em không cần về gấp vậy đâu, như vậy mệt lắm." - Đường Tu mở to đôi mắt ươn ướt đỏ hoe, nhìn Khương Mặc không chớp mắt: "Anh ở nhà không sao hết, em gọi điện thoại được rồi, chuyện khác....Không cần quan tâm đâu."

"Em sai rồi, em sẽ không vậy nữa."

Giọng nói Khương Mặc hơi mất bình tĩnh, bởi vì cậu biết đây là một bóng ma tâm lý khác của Đường Tu ---- Đó là khoảng thời gian lúc trước cậu bảo cắt đứt quan hệ giữa cậu với anh. Sau này cậu có xem lại điện thoại của Đường Tu, trong đó có rất nhiều cuộc gọi rồi bấm tắt, cũng có những tin nhắn chưa gửi đi, tất cả đều gọi và gửi cho cậu.

Khương Mặc không dám nhớ lại quá nhiều, sợ cậu sẽ khóc trước mặt anh, bèn ôm lấy Đường Tu hôn lên trán, Đường Tu cũng theo bản năng hôn lên má đáp lại cậu, Khương Mặc che chở eo với cái bụng đã phồng phồng của anh, đè anh ngã xuống sofa, ngậm lấy đôi môi tái nhợt lạnh lẽo của anh, sau đó hôn sâu.

Khương Mặc vẫn luôn khiềm chế bản thân mình, đôi khi cảm thấy điều đó khó khăn vô cùng, cái bụng ấm nóng của Đường Tu cứ cọ lên người cậu, mà cậu vẫn luôn cảm thấy bụng của anh rất mỏng manh, như chỉ có một lớp da mỏng bao bọc lấy đứa bé, chỉ cần hơi mạnh một chút có thể lộ cả con, nên cậu chỉ có thể lấy một tay che chắn bụng anh.

"A Tu, anh đừng lộn xộn nữa, em nhịn đến hết mực rồi." – Khương Mặc kéo giãn khoảng cách giữa hai người ra, nhịn không được mà nói.

Đường Tu thở dốc một cách tinh tế nhẹ nhàng, khuôn mặt vốn đang tái nhợt giờ lại ửng hồng sau nụ hôn triền miên đó, Khương Mặc nói làm anh càng thêm thẹn thùng: "Vậy thì em nói với con đi, nói con đừng lộn xộn nữa, là con nó quậy đó, không phải anh."

"Nhóc nghịch." – Khương Mặc cảm nhận được trên bụng Đường Tu có nắm đấm nhô nhô, hơi không vui một tí.

Khoé mắt Đường Tu tuy vẫn còn nước mắt, nhưng cảm xúc hiện tại đã đỡ hơn nhiều: "Em mệt không? Đi tắm nước ấm rồi ngủ một giấc ha?"

"Không được." – Vì sofa rất rộng, Khương Mặc vừa dựa xà nẹo lên người Đường Tu, vừa xoa xoa bụng anh rồi rầm rì nói: "Anh ngủ với em nữa nha."

"Anh mới tỉnh rồi, giờ anh gói bánh bá trạng."

"Vậy em cũng không ngủ."

"Rồi ngủ với em." - Đường Tu gật đầu bất đắc dĩ.

"Em đi tắm." – Khương Mặc lập tức bật khỏi sofa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.