Sau khi giúp Khương Thành lo xong hạng mục này thì cậu lui về phía sau.
Khương Mặc vừa đang đứng trên tòa cao ốc vừa lo lắng đủ thứ trong lòng, dù là Khương Thành hay Đường Tu thì cậu cũng không buông ai được, cậu hận không thể chia mình làm hai để chạy việc.
Cậu không nhớ đây là lần thứ mấy cậu chạy đua trên cao tốc để về nhà, bình thường biển báo cho chạy 120 thì cậu chạy đến 119, đợt này là do cuộc họp ở Los Angeles mở đến hơn nửa đêm, cậu đang ngủ ngon lành thì lại nhận được điện thoại Đường Tu.
Do Đường Tu đang ở mấy tháng cuối thai kỳ nên Khương Mặc cứ lo lắng không yên, thể trạng của anh vốn dĩ đã không tốt, dạo này thai lại động nhiều thậm chí xém chút là sinh non, đến mấy tháng cuối càng vất vả hơn, lúc này đã hơn tám tháng rồi, lúc này mà nhận được điện thoại, Khương Mặc đang nằm sợ đến mức nhảy dựng lên.
"A Tu?! Sao vậy? Bụng đau? Chảy máu hả??" – Khương Mặc mở loa, ném điện thoại lên giường vừa nói chuyện vừa chạy xuống mặc quần vào: "A Tu??"
Đường Tu ở đầu bên kia điện thoại đực mặt ra, á khẩu cả buổi không nói nên lời, cho tới khi giọng nói Khương Mặc lại gào lên lần nữa anh mới nhanh chóng đáp lại: "Không sao, Khương Mặc, anh không sao hết."
Chân Khương Mặc tức khắc mềm nhũn, cậu vịn vào ghế dựa rồi ngồi phịch xuống, giọng vẫn còn hơi hoảng hốt: "Bảo bối làm em sợ hết hồn!"
Đường Tu cũng bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/3650302/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.