"Sao cậu lại mang khẩu trang vậy?" – Đây là câu đầu tiên Đường Trăn nói với Khương Mặc.
Khương Mặc vẫn không trả lời cô, vẫn ngồi cúi gằm mặt ngẩn ngơ nhìn mặt đất, bàn tay ấn mạnh vào vùng thượng vị, trông rất đau đớn, đôi mày nhíu lại, nhịp thở như đang được kìm nén không dám thở mạnh.
"Anh tôi nằm viện mấy ngày nay thì cậu ở đâu?" - Đường Trăn lại hỏi: "Có ở lại chăm sóc anh ấy không?"
"Em chỉ nhìn anh ấy." – Khương Mặc hít một hơi sâu, như vừa trải qua một cơn đau quặn ở bụng, ánh mắt lơ đãng mà lau mồ hôi dính trên mi, trả lời một nẻo với câu hỏi vừa rồi.
"Sao cậu lại không chăm sóc anh ấy?"
"Không thể." – Khương Mặc lắc đầu, lặp đi lặp lại một cách máy móc: "Không thể đi."
Cậu luôn tìm mọi cách để bảo vệ Đường Tu bất cứ lúc nào mà không để anh biết.
Bởi vì bây giờ cậu không có tư cách đến bên anh nữa.
Sau khi cậu trở lại căn cứ điều tra mọi việc lẫn xem hết video giám ở thuỷ lao, nhìn cả quá trình Tiểu Đường được sinh ra.
Cậu cho gọi những vệ sĩ đi sau hôm đó, cuối cùng cũng biết Tiểu Đường rời đi như thế nào.
Trước kia, Khương Mặc biết thân thể Đường Tu không tốt, đôi môi tái nhợt không chút sức sống nào, đầu ngón tay luôn tím tái, lúc tự mình kiểm tra sức khoẻ cậu, cậu có thể nghe được nhịp thở rối loạn cùng với giọng nói xen lẫn tiếng ho khan ---- anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/3563176/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.