Hứa Sâm thấy Khương Mặc mở mắt ra, bèn lấy cho cậu một ít nước.
Khương Mặc miễn miễn cưỡng cưỡng nhìn anh một cái, khó khăn hớp một ngụm, nhìn xung quanh hình phòng.
"Đừng nhìn." - Hứa Sâm nói: "Hết thảy đều như cậu muốn rồi, cậu cũng thật có bản lĩnh đó."
Khương Mặc cảm thấy sức cùng lực kiệt, cậu nhắm mắt gian nan thở dốc một trận, gần như muốn ngất đi. Cậu cắn đầu lưỡi chính mình, nuốt một ngụm vị tanh ngọt, cổ họng sưng đau mới có thể phát ra âm thanh: "Anh không có việc gì à?"
"Xem như tôi đang lập công chuộc tội đi." - Hứa Sâm bình tĩnh cười nói.
"Tại sao mà.....một chút ý thức tôi cũng không có." - Khương Mặc thống khổ nhắm mắt, đầu đau như muốn nứt ra.
"Tôi cho thuốc an thần vào mà." - Hứa Sâm bình tĩnh nói: "Đưa thuốc giải cho tôi đi."
"......Tôi muốn nhìn thấy A Thành trước ----- anh thả tôi xuống trước đi."
Hứa Sâm yên lặng cởi bỏ dây xích cho cậu.
Khương Mặc ho khan nói: "Trước khi gặp hắn ta, tôi chỉ có thể lấy huyết thanh ức chế. Tuy rằng như vậy độc sẽ không tái phát, nhưng độc vẫn ở trong cơ thể anh, anh tốt nhất đừng để cho máu hay nước bọt của mình dính vào người khác."
"Hiện tại?" - Hứa Sâm xem Khương Mặc đứng không vững, có ý muốn dìu cậu, nhưng lại bị cậu đẩy ra: "Cậu hiện tại đi nổi sao?"
"Tôi đi xử lý vết thương trước, nếu không sẽ hù chết A Thành." - Khương Mặc bám chặt vào xích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/3458369/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.