Ba ngày sau, Đường Tu xuất viện, nghe được tin tức Khương Mặc đã hoàn tòa khoẻ mạnh từ Khương Thành.
Đường Tu hỏi khéo Khương Thành, cậu có thể nối máy với Khương Mặc được không.
Khương Thành từ chối khéo, anh em còn đang nghỉ ngơi, khi nào ảnh tốt lên anh sẽ tự gọi cho anh.
Đường Tu nói, được.
Lúc anh xử lý thủ tục xuất viện, do Mộ Như Tĩnh bận nên anh không tìm cô chào hỏi, để lại tin nhắn trên WeChat cho cô, còn giúp cô đặt cơm chiều với đồ uống nóng, gửi ở phòng bảo vệ rồi dặn nhớ đưa cho cô.
Do sản khoa tương đối đặc biệt, ở hành lang đều có sản phụ sắp sinh đi qua đi lại, cho nên vách tường đều gắn thanh vịn, Đường Tu đỡ nó, chậm rãi đi ra ngoài.
Bởi vì việc đình chỉ chức vụ mới của anh ở bệnh viện còn nổi nên vẫn còn khá ồn ào, anh bèn đeo khẩu trang, tránh đi một số chuyện phiền phức, nhưng như vậy lại khiến anh thiếu oxy nên dễ bị choáng, thường phải dừng lại vịn vào thanh vịn ngồi xổm xuống, kéo khẩu trang ra, cúi đầu dựa vào cánh tay nghỉ chốc lát, thấy có người tới thăm hỏi thì anh lại bật dậy, kéo khẩu trang lên, giả vờ như không có chuyện gì mà tiếp tục đi.
Đi một đoạn ngắn, anh cũng không biết bản thân đã đi bao lâu rồi.
Anh nhớ có một lần đau dạ dày đến đi không nổi, mà ở khoa dạ dày lại không có thanh vịn, là Quách Khả đỡ anh đi, cậu nói, nếu tiền bối đau không chịu được, em cũng có thể cõng anh.
Khi đó anh đáp lại cậu ấy thế nào? Anh nói một câu: Cút, mới kiểm tra phòng xong cả người toàn mồ hôi, tôi chê cậu đó!
Cậu ấy cũng không giận, thật thà ngửi ngửi lại quần áo mình, nói: Được rồi, lần sau gặp phải tình huống này, em nhất định phải thay quần áo Hermes khoác áo blouse trắng tới gặp anh!
Thật là một đứa trẻ ngoan, thành thật kiên định theo anh học hỏi, móc tim móc phổi ra đối xử với anh thật tốt.
Không còn nữa.
Bởi vì anh.
Cũng do anh tự cho mình là đúng, chẳng những làm người khác bị thương, còn hại chết người nữa.
Đứa trẻ tốt như vậy đã chết, mà anh vẫn sống.
- ---
Lúc Tân Nguyện mở cửa, nhìn thấy Đường Tu đứng ở cửa, trong tay đẩy một cái xe nhỏ mà cô giúp việc thường hay dùng để dọn rác, trong xe có hai cái túi lớn không biết là cái gì.
Vừa thấy bà, anh liền nở nụ cười, nhưng trong ánh mắt không có chút ánh sáng nào, biểu hiện vẫn ôn hoà như cũ: "Mẹ."
Tân Nguyện lục xem hai cái túi, thấy toàn là đồ bổ hoặc thuốc, còn có một số đồ ăn tươi mới, bèn nhíu mày nói: "Sao dùng cái xe này chở đi? Ngày thường toàn để đựng rác mà."
"Con rửa rồi mới để lên." - Đường Tu cúi người nhấc túi lên, đôi chân gầy gò run rẩy lúc khom lưng, phảng phất như không chống đỡ nổi, nhưng anh vẫn cười, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ giải thích: "Con đem đồ cất vào trước, còn phải trả xe cho dì giúp việc nữa, dì ấy còn phải dùng."
Tân Nguyện vẫn để ý: "Sao cứ lấy cái xe này làm cái gì, mấy thứ này cũng không nặng, không thì để mẹ hay Bách Thư xuống lấy cũng được."
Đường Tu không trả lời bà, chỉ xách đồ vào, không quay đầu mà đi thẳng đến nhà bếp, mở tủ lạnh, đem đồ ăn với dược phẩm cần bảo quản lạnh cẩn thận phân loại bỏ vào.
Ngón tay anh tái nhợt, trên mũ tay còn có vài vệt bầm tím, lúc nhấc vật nặng lên nó bị dãn ra, rất là đau, anh không có cách nào duỗi thẳng ngón tay hoàn toàn, còn thường bị mất không chế mà run run.
Sau khi cất gọn gắng, anh hít một hơi khó nhọc, rũ mi lẩm bẩm nói: "Không nhấc nổi nữa....Mới dùng xe."
".....Nào, con còn mong manh dễ vỡ hơn Trăn Trăn." - Tân Nguyện dở khóc dở cười: "Nhanh đi dẹp xe đi, rồi về làm cơm chiều, mẹ bận chút việc, giờ phải sửa soạn ra ngoài một chuyến."
"Dạ." - Đường Tu cảm thấy hơi hụt hẫng, nhìn trong tủ lạnh thấy có bình Glucose chuyên cho thai phụ, muốn uống một ngụm, nhưng thấy nó đã được mở ra bèn rút tay lại, đóng tủ.
Trước kia hai anh em thường xuyên uống chung một ly nước, cùng ăn một chén cơm.
Hiện tại không thể như vậy nữa rồi.
- ---
Đường Tu theo khẩu vị người nhà chuẩn bị bữa cơm chiều cho thật ngon, lại hầm thêm cho Đường Trăn một phần lê chưng tổ yến đường phèn, lúc đầu còn nghĩ là sẽ dọn nhà vệ sinh một chút, nhưng anh thật sự rất mệt mỏi, muốn ngủ một giấc.
Đứa nhỏ vẫn còn nhỏ, lại mới năm tháng, lại bị anh ép đến không thở nổi, dạ dày vẫn luôn đau âm ỉ, anh quỳ xuống canh bồn cầu, nôn khan chẳng được cái gì, chỉ cảm thấy rất mệt.
Anh vô thức ngồi ở sàn toilét ngất qua, lại bị ác mộng mà tỉnh lại, bên ngoài nghe được tiếng cười nói truyền đến, có ba mẹ, Trăn Trăn, còn có cả Bách Thư.
Anh ngơ ngẩn nhìn chốt cửa nhà vệ sinh, cảm thấy bản thân bây giờ không nên đi ra ngoài.
Anh đợi khá lâu, đến khi tiếng cười nói ít lại, bèn đứng dậy dùng nước nóng chà xát khuôn mặt và đôi môi có phần tái nhợt của mình, làm cho nó hồng hào hơn, sau đó uống thuốc cần thiết, đem tâm tình mình thu lại, lấy túi nhung đỏ ra nắm chặt trong tay, sau đó mở cửa đi ra ngoài.
Đường Trăn hướng mặt về phía anh, bốn mắt nháy mắt nhìn nhau, Đường Tu có hơi khẩn trương, theo bản năng mà cười với cô, muốn kêu một tiếng Trăn Trăn nhưng cô lại quay mặt đi.
Đường Tu thong thả chớp chớp đôi mắt, túi nhung đỏ trong tay rũ lại nên người, hơi hơi run nhẹ.
Sau lần trở mặt đó, hai người vẫn không liên hệ qua lại, anh cố gắng vờ như không có gì xảy ra, nhưng đó cũng chỉ lại sự mơ tưởng của mình.
Tổn thương và ngăn cách đã hình thành.
Đường Nghiên Chi đang dọn chén đũa, nghe được động tĩnh phía sau, liền quay đầu nhìn Đường Tu, cong mắt dịu dàng nói: "A Tu, đứng đó làm gì? Lại đây ăn cơm."
"Ba." - Đường Tu cười đáp lại, nhưng không đến.
Đường Nghiễn Chi cười dịu dàng nói: "Con cũng lẹ thật, ba còn tính tan làm sớm một chút để trở về cùng con làm cơm chiều, không nghĩ tới con làm xong rồi, mệt hả?"
".....Không mệt ạ." - Giọng nói Đường Tu hơi nghẹn, khoé mắt cũng trở nên hồng hồng.
Đường Nghiễn Chi im lặng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Sao lại không tới?"
Đường Tu vẫn duy trì nụ cười trên mặt: "Con ăn rồi, mọi người ăn đi, con mới giặt sạch màn, giờ đem phơi lên cho khô."
Đường Nghiễn Chi hơi nhíu mày.
Tần Bách Thư vội vàng đứng dậy: "Mình đi thôi A Tu, anh không ăn thì ngồi cùng mọi người, đã lâu mới gặp mặt."
"Không cần, cậu cũng ăn đi, thời gian còn dài." - Đường Tu chống tay lên tay vịn sofa, cố hết sức xoay người lại nhặt móc áo vừa treo lên. Việc này khiến anh mất rất nhiều sức, eo đau nhức khiến động tác này khá khó khăn, mà anh lại không dám tốn nhiều thời gian vào nó.
Tân Nguyện buông đũa trong tay, nói: "Không phải nói cơm chiều cùng nhau ăn à, sao lại còn ăn trước?"
Đường Trăn cúi đầu xoa xoa ngón tay, không nói một lời.
Đường Tu cầm móc áo, dùng cổ tay lau đi mồ hôi lạnh trên cằm, nhẹ giọng giải thích: "Con đi phơi màn.....Có Bách Thư ở với mọi người được rồi."
"Sao không phơi lúc khác mà lại phơi lúc này?" - Tức khắc Tân Nguyện giận sôi máu: "Cái gì mà có Bách Thư ở lại thì được? Người một nhà yên ổn ăn chung với nhau khó lắm à? Con mới về mà muốn mọi người trong nhà đều khó chịu vậy hả?"
Đường Nghiễn Chi nhíu mày: "Tiểu Nguyện, đừng nói nữa."
Đường Tu ngơ ngẩn nhìn Tân Nguyện, mồ hôi lạnh cứ chảy liên tục: "Mẹ, con có thể.....diễn đạt không đúng, ý con không phải vậy, ý là....."
Anh chỉ là không ăn nổi gì cả, lúc nào cũng buồn nôn, nếu cùng mọi người ăn, sẽ làm mọi người nghỉ ăn mất.
Anh chỉ thật sự cảm thấy, Tần Bách Thư ở lại là ổn rồi, ít nhất sẽ không làm Trăn Trăn không vui.
"Không phải ý này thì lại đây ăn, không thì đừng bao giờ tới nữa...."
Đường Tu đứng tại chỗ, bỗng nhiên đứng không vững, trong mắt như có thứ gì sụp đổ, ánh mắt tan nát không còn tiêu cự.
Tay anh không khống chế được mà phát run, móc áo với túi nhung đỏ trong tay rơi xuống đất thành một đống lộn xộn.
"Tiểu Nguyện!" - Đường Nghiễn Chi cắt ngang lời Tân Nguyện, giọng điệu nghiêm túc: "Em có biết mình đang nói cái gì không?"
Tân Nguyện cũng ý thức được mình nói hơi quá, nhưng không chịu được Đường Nghiễn Chi nói mình như vậy, vành mắt hơi hoe đỏ: "Em tất nhiên là biết mà, câu đó anh cũng nên hỏi A Tu đi, coi nó có biết mình đang nói cái gì không?!"
"Nó biết hay không quan trọng không? Trước giờ em đều chủ quan đoán ý nó, có bao giờ em nghe nó muốn gì chưa?"
Đường Nghiễn Chi nhìn thẳng vào Tân Nguyện, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ, nhưng vẫn làm bà khó chịu vô cùng: "Ý của nó thật ra không phải là không muốn nhìn tới Bách Thư sao? Em không biết tại sao nó cứ cố chấp cái thành kiến sai lầm đó, Bách Thư có làm gì sai, đến nỗi nó cứ làm trò năm lần bảy lượt, bắt xuống nước trước mặt Trăn Trăn?"
Đường Nghiễn Chi trầm mặc nhìn Tân Nguyện chốc lát, chậm rãi nói: "Tiểu Nguyện, cục diện bế tắc này không phải do A Tu bắt đầu."
Tân Nguyện hơi sửng sốt, lúc sau ánh mắt bà hồng hồng cười cười: "Cho nên anh nghĩ là do em à? Nếu không phải nó luôn nhắm vào Bách Thư, em nói thế nào cũng không nghe, em sẽ nói gì đây?"
"Bách Thư rất tốt, nhưng A Tu trước giờ cũng không phải là đứa trẻ vô cớ gây sự, có lẽ giữa tụi nó có sự hiểu lầm gì, hơn nữa mọi chuyện lúc nãy theo anh thấy mà nói, anh không cảm giác được A Tu có bất cứ ác ý nào với Bách Thư."
Tân Nguyện quay mặt đi, hô hấp dồn dập cố gắng kìm nước mắt.
Đường Nghiễn Chi thở dài, giọng nói mang một chút ủ rũ: "Cho là nó có thật sự cáu kỉnh, em có thể hỏi nó trước một chút, gần đây có phải đang gặp chuyện gì không vui không?"
- ---
Đường Trăn vẫn luôn nghe ba mẹ cãi nhau, trong lòng vừa hoảng loạn vừa phiền muộn, cảm thấy như bản thân mình nên nói gì đó, nhưng không biết nên nói cái gì, với thứ tự của mình trong nhà, nói cái gì có vẻ cũng không đúng.
Cô thử gọi Đường Tu, nhưng người nọ nửa quỳ trên mặc đất thong thả lượm móc áo bị rơi, không phản ứng gì.
Cô đang giận Đường Tu, bây giờ lại càng tức hơn, bèn cầm lấy gối trên Sofa ném qua.
Gối ôm vốn rất nhẹ, cô cũng chẳng dùng sức lực nhiều, nhưng lúc trúng phía sau Đường Tu, thân thể anh lung lay, móc áo trong tay rơi lộn xộn xuống đất, đầu gối bên kia cũng nặng nề khuỵu xuống, phát ra một tiếng kêu trầm đục.
Đường Trăn ngây ngẩn cả người.
Đường Tu không phát ra tiếng nào, chỉ lặng lẽ đỡ Sofa, đem đầu gối vừa khuỵu xuống chống lên lần nữa, tay đặt lên đầu gối nhẹ nhàng ấn, cúi đầu thật thấp xuống, kìm chế tiếng thở hổn hển, sống lưng run rẩy nhè nhẹ.
Động tác anh rất nhanh, như là sợ có người nhìn thấy anh quỳ như vậy.
Đường Trăn vội vàng đứng dậy, chạy chầm chậm đến bên cạnh Đường Tu ngồi xổm xuống, vốn định đỡ cánh tay anh, anh lại đột nhiên giơ lên lau mồ hôi, cô liền đụng phải cánh tay ướt đẫm lạnh lẽo, cũng thấy được trên mũ bàn tay tái nhợt của anh có vài vết bầm với vết nứt vì nấu cơm.
Cô đang mang thai nên cảm xúc vốn mẫn cảm, thời khắc này nước mắt không kìm chế được liền trào ra: "Anh."
Đường Tu nhận ra cạnh mình có người, ngẩng đầu nhìn thấy hốc mắt ướt át với cái mũi đỏ hồng của Đường Trăn, trong lòng anh tê rần, theo bản năng duỗi tay giúp cô lau nước mắt, nhưng không đụng tới cô mà rụt lại, lấy một túi khăn giấy trong túi áo, dúi vào tay cô.
Đường Trăn nắm chặt túi khăn giấy kia, nước mắt không biết vì sao chảy càng nhiều, nhưng cô không lau nữa.
"Trăn Trăn đừng sợ." - Giọng nói anh rất nhỏ, dịu dàng đến tận xương, cong ngươi vẩn đục hơi cong nhẹ, nhẹ nhàng nhìn cô cười: "Anh đây."
Đường Trăn mở miệng, muốn nói xin lỗi anh, muốn hỏi anh có đang đau hay không, nhưng còn chưa kịp nói, anh đã chống lên Sofa đứng dậy ---- chân trái vừa quỳ xuống đất, lúc nãy rõ ràng là không dùng chút sức nào, đến khi ba mẹ đứng yên phía sau, nhìn là biết toàn bộ trọng tâm đều đè lên chân khác.
"Ba, ba hiểu làm mẹ rồi." - Đường Trăn nghe được anh nhỏ giọng nói: "Trước kia đúng thật con có hơi hiểu lầm Bách Thư, nhưng con chỉ cảm thấy cậu ta lo công tác, không chăm sóc tốt cho Trăn Trăn, cho nên năm lần bảy lượt lén lút hoặc công khai kiếm chuyện với cậu ta. Mẹ cẫn luôn nhắc nhở con, Bách Thư cũng luôn nhịn, nhưng khi đó một hai cứ phải giữ ý của mình."
Anh bỗng nhiên ngừng lại, Đường Trăn nhìn theo tay anh có vẻ nhưng đang tìm kiếm thứ gì để vịn, nhưng bên cạnh lại không có gì cả.
Tay anh suy sụp rũ xuống, khó khăn chống đỡ thân thể tiếp tục nói: "Sau đó mẹ với Đường Trăn đều nghiêm túc kiên nhẫn nói chuyện với con, con biết thật ra đều là vấn đề của mình. Con nghĩ mình sẽ thay đổi thái độ với Bách Thư, hôm nay có thể là do con biểu đạt không đúng, nhìn qua vẫn giống như làm tổn thương người khác, về sau con sẽ chú ý hơn."
Đường Nghiễn Chi trầm mặc nghe lời thú tội hoàn mỹ của Đường Tu, cảm thấy chung quy có chỗ nào không đúng, nhưng không nhìn ra được không đúng chỗ nào.
Tân Nguyện cúi đầu, yên lặng lau nước mắt.
Đường Tu tới gần Đường Nghiễn Chi một chút, dùng giọng nói chỉ ông nghe được: "Ba, ba hiểu lầm mẹ thiệt rồi, ôm mẹ một cái đi, mẹ sẽ rất vui.....Bằng không con cũng thấy tội lỗi chết mất."
"Con thật là...." - Đường Nghiễn Chi cười khổ.
"Cả hai người đừng giận, hôm nay là con sai, mọi người ăn cơm trước đi, nếu không lát nữa đồ ăn nguội hết." - Đường Tu vừa nói, vừa suy nghĩ xem mình có nói sai ở đâu không, còn có muốn nói cái gì không, suy nghĩ một hồi, anh nói thêm một câu: "Thật xin lỗi."
Nhưng lúc này giọng nói bị nghẹn lại, anh không chắc mọi người có nghe thấy hay không.
Bầu không khí yên lặng tĩnh mịch một hồi, Đường Nghiễn Chi đi về phía Tân Nguyện, ôm bà vào lòng: "Thật xin lỗi, là do anh tìm hiểu không rõ ràng, hiểu lầm em rồi."
Tân Nguyện đem mặt vùi vào lòng ông, uất ức khụt khịt nói: "Anh không được dữ với em nữa."
"Được, được, được." - Đường Nghiễn Chi xoa nhẹ gáy bà, giọng nói bất đắc dĩ:"Anh giận với em là anh không đúng, nhưng sau này em đừng hung dữ như vậy với A Tu nữa nha."
"Không lắm mồm nữa, con đi phơi cái màn này, không lát nữa sẽ có mùi." - Đường Tu cười rồi lui về sau hai bước, chân trái không ai thấy nhè nhẹ run.
Anh chân thấp chân cao nhặt móc áo lên, nhìn Đường Trăn vẫn ngồi xổm ở đó, ánh mắt chăm chăm nhìn chằm chằm mình.
Anh hơi mờ mịt chớp chớp mắt, thoáng tránh tầm mắt Đường Trăn, nhẹ giọng nói: "Sao còn ngồi ở đây? Qua kia ăn cơm với nhà kìa."
Đường Trăn không đáp, chỉ chăm chăm nhìn anh, nước mắt lưng tròng.
"Đừng khóc, bọn họ không cãi nhau nữa." - Sắc mặt Đường Tu có vẻ tái hơn so với lúc nãy, máu ở cánh môi cũng bị rút đi, ánh mắt ôn hoà lại ảm đạm lần nữa.
Đường Trăn lắc đầu.
Đường Tu không biết ý Đường Trăn lắc đầu là sao, bởi vì tay mình cũng rất lạnh, cũng không thể giúp cô lau nước mắt, bèn yên lặng nhặt móc áo, giọng nói khàn khàn: "Xin lỗi nha Trăn Trăn, anh vừa về đã làm em buồn, lần sau sẽ không như vậy nữa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]