Hứa Sâm cảm thấy Mèo Con nhà Khương Mặc mạnh mẽ và thông minh hơn anh tưởng rất nhiều. Ít nhất là lúc hiểm nguy không loạn, không khóc lóc đến mức hai chân nhũn ra, thật là một hạt giống tốt trong đội y tế.
Đội người của Khương Mặc và Lương Nham đã họp mặt, đang sống mái với nhau, đây là thành trì cuối cùng của Quách gia nên bọn họ liều mạng chiến đấu đến cùng, bản lĩnh nào cũng đem ra hết, cho nên dù hai nhà Khương Lương bắt tay cùng nhau thì tấn công cũng không phải biện pháp lâu dài.
Hứa Sâm nhìn Đường Tu mặc trang phục giả dạng đội y tế xen lẫn vào đội ngũ chữa trị vết thương bệnh nhân đâu vào đấy, liền lấy bộ đàm ra thử liên lạc với Khương Mặc, không nghĩ lần này bên kia tiếp nhận được.
Khương Mặc ở đầu bên kia điện thoại hổn hển nói: "Anh rể?"
Hứa Sâm hạ giọng: "Tình huống hiện tại thế nào?"
Bên kia do quá ồn ào, Khương Mặc gần như phải tìm một chỗ nào đó tránh đi, tìm được rồi mới mở miệng mắng: "Mé, Lương Nham nó điên rồi, vốn dĩ chúng ta có Quách Khả làm con tin trong tay, muốn cùng Quách gia thương lượng cho tốt, nhưng não nó úng nước rồi, nhao nhao muốn giúp em báo thù, em mịa nó cản không được, dồn đến mức Quách gia chó cùng rứt giậu, nửa ngày trời đều không bắt được."
Hứa Sâm "Shittt" một tiếng: "Quách Khả dùng tốt như vậy?"
"Đúng vậy!" - "Anh Đường của cậu ta nói chuyện với đám lão bánh quẩy kia vẫn rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/1903065/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.