Đường Tu ăn xong cháo thì có sức trở lại, nhưng khi lên xe lại bắt đầu đau dạ dày, ngồi trên ghế trằn trọc một cách gian nan, lúc đau chỉ muốn ói, chốc lát lại đổ mồ hôi lạnh, hết cách chỉ có thể bảo Khương Mặc dừng xe bên đường, ấn vài cái cho đỡ khó chịu.
Khương Mặc rầu rĩ không vui mà nói: "Em không biết anh chạy qua đó làm gì....Không có anh thì không được à?"
Đường Tu ngưng dòng suy nghĩ, cố gắng dùng cái cuống họng muốn đứt quản của mình mà nói: "Em gái tôi gả phải một tên hỗn đản không đáng tin cậy....Suốt ngày loay hoay chân không chạm đất, cũng không lo chăm sóc ẻm. Hiếm hoi có một chuyến về nhà thì lại than mệt mỏi....Chỉ biết ăn cơm rồi ngủ."
Khương Mặc cảm thấy mình có một nửa giống với tên hỗn đản này, liền không thể nào tiếp tục đề tài này được, "Úc" một tiếng rồi chuyên tâm hầu hạ chú mèo của mình.
Đường Tu mở to mắt nhìn cậu: "Sao không nói nữa? Tôi không có ám chỉ cậu, không với hắn ta một chút cũng không giống."
Khương Mặc mím môi một cái, trong lòng nhất thời đắc ý.
Đường tu nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cậu, cong cong khoé môi tái nhợt của mình: "Về sau em tôi mang thai, tôi vẫn chưa có cơ hội nói chuyện với hắn ta. Rằng em tôi thường xuyên mệt mỏi, hôm nay hơi bị đau bụng mà hết lần này đến lần khác không gọi điện được cho hắn ta. Ba mẹ tôi lớn tuổi rồi nên em ấy không muốn làm phiền, mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mua-dong-am-ap/1903048/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.