Trông thấy bộ dạng của ông ta, lo lắng của Trần Thanh chợt biến mất.
Cậu từng nghe nói gì ấy nhỉ, vào những giây phút cuối đời, mỗi người sẽ chậm rãi nhớ lại từng mảng ký ức năm xưa, rồi hoài niệm chuyện đã mất. Có lẽ, đối với Tô Quân, những phút giây hiện tại là những phút giây hoài niệm của ông ta. Cho nên, ông ấy mới có thể bình thản như vậy, chấp nhận ôn lại chuyện xưa với cậu như vậy.
Xem chừng, nỗi uất ức, nghẹn khuất hơn mấy chục năm qua, dù bản thân có cố che giấu như thế nào, nhưng tận sâu bên trong, người này vẫn muốn có người chia sẻ.
Cho nên, Trần Thanh mang tâm lí thoải mái mà hỏi.
-Chuyện hơn năm mươi năm trước, là sao vậy ạ?
Tô Quân cúi đầu trầm tư, rồi ngẩng lên nhìn cậu cười.
-Không ngờ rằng những lời mà ta giấu kín nhiều năm trời, cuối cùng lại là nói với một người xa lạ như ngươi. Xem ra chúng ta thật có duyên.
Trần Thanh cười, lắc đầu.
-Ta và tiền bối nếu có duyên, cũng là nghiệt duyên.
Lời này là Trần Thanh nói thật. Cậu thật sự không hiểu sự xuất hiện của cậu ở Tuyết Sơn là đúng hay sai, và việc Tô Quân gặp cậu là may mắn hay bất hạnh của ông ta.
Nếu không có cậu, ông ấy và Hoàng Phi sẽ mãi mãi như vậy, bệnh của Hoàng Phi chắc chắn là chữa không khỏi. Trước khi gặp Trần Thanh, Tô Quân đã tìm vô số những “thần y” nổi tiếng trong giang hồ, và bọn họ đều lắc đầu. Chỉ có Trần Thanh, với “bàn tay vàng” vượt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547264/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.