Trần Thanh cùng Phương Bảo Địa đấu trí đấu mưu, đến lúc đạt được thỏa thuận chung thì trời đã sẫm tối rồi. Cả hai bèn cùng nhau xuống dưới lầu.
Mỹ Thực Lâu đã đóng cửa. Bên dưới, nhân viên đau lau dọn bàn ghế và sắp xếp lại vật dụng để sáng mai sẵn sàng đón khách sớm.
Nhìn thấy hai người đi xuống, bọn họ bỏ dở công việc trên tay, cung kính chào cậu.
-Thiếu gia, đại thiếu gia!
Trần Thanh nhìn đám người đang nom nóp cúi đầu bên dưới, “ừm” đáp trả một tiếng.
Xoay qua nhìn Đại Ngưu, cậu gọi.
-Ngưu thúc!
Đại Ngưu vội tiến đến cạnh cậu, cúi người đợi lệnh.
-Báo xe ngựa chuẩn bị đi về thôi.
Đại Ngưu vội đáp.
-Vâng thiếu gia, để tiểu nhân cho người gọi.
Chờ một nhân viên tửu lâu đi ra ngoài thông báo cho phu xe xong, cậu quay qua ông nói tiếp.
-À, từ ngày mai ngừng mười món hằng ngày của ta nhé. Khách hàng gọi món cứ để mấy đầu bếp của tửu lâu làm.
Vừa nghe Trần Thanh nói xong, Đại Ngưu chợt thấy như mình đang đứng trên bông vậy, liêu xiêu chợt ngã. Xong rồi, xong rồi, chuyến này vậy là xong rồi. Thiếu gia vậy mà muốn ngừng hẳn mười món hằng ngày, về sau lỗ tai ông bị mấy khách nhân nói đến mọc kén mất. Không biết vị Lý viên ngoại kia có chịu nỗi cơn “sang chấn tâm lý” này không nữa.
-Thiếu…gia. Ngài…nói là…ngừng luôn? – Đại Ngưu cà lăm.
Trần Thanh gật đầu.
-Đúng, ngừng luôn. Còn chuyện khi nào ta nấu lại, về sau lại nói đi. Ta chuẩn bị đi xa thời gian, sắp tới phiền thúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547226/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.