Cho dù Trình Tiền có xấu xa như thế nào. Nhưng đó chỉ là do tính cách của ông tham lam, chứ ông ta tuyệt đối chưa xấu đến mức dám chạm vào mạng người. Hoàng đế của Đại Hạ rất coi trọng vấn đề này. Quan lại nhận lệnh trên, nên kiểm soát chuyện này rất nghiêm. Hàng năm Đại Hạ có hàng hàng sa số vụ tranh chấp ẩu đả, nhưng chuyện gây ra mạng người rất hiếm. Chỉ cần ở đâu xảy ra án chết người, thì cơ hồ sẽ oanh động đến cả nước.
Cũng vì vậy mà chuyện “Trần Thanh” rời thôn mất tích, ngày đó quan sai xuống điều tra, dân Trần gia mới sợ run như vậy.
Thấy Trình Tiền cứ lắc đầu không ngừng, khuyên thế nào cũng không được. Thượng Sâm phì cười.
-Thôi được rồi. Cũng không nhất thiết phải dính đến mạng người, đó là ta chỉ nói trường hợp tốt nhất thôi. Thật ra chỉ cần gây ra ngộ độc, rồi phát hiện vấn đề trong đồ ăn của họ là được.
Trình Tiền vẫn lắc đầu.
-Lão bản, thứ lỗi ta nhát gan. Nhưng chuyện này sợ là ngài phải giao cho người khác rồi. Ta đảm đương không nỗi.
Thượng Sâm nhỏ nhẹ.
-Ngươi không cần phải lo lắng như vậy. Vẫn chưa nghe ta nói xong mà. Lí do ta chọn ngươi là vì ngươi quen với bọn người cũ. Theo ta được biết, bọn hắn bây giờ rất được Trần Thanh trọng dụng. Tuyệt đối là đối tượng tốt nhất để hành động. Nếu chuyện này thành. Lão bản ta cũng không để ngươi ở thua thiệt. Thế này đi, hai mươi lượng vàng, đủ cho cả nhà ngươi có thể đến nơi khác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547194/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.