Vừa nghe mình bị giáng chức, Trần Quốc đã té ngồi xuống đất, mặt mũi bơ phờ. Sau khi biết người tiếp nhận chức vụ của mình là Trần Khế, lại nghe giọng điệu móc mỉa của đối phương. Ông giận run.
Vội vươn tay nắm lấy chân của quan sai, ông lắc đầu.
-Quan gia, chuyện hai người kia không liên quan đến tiểu nhân. Là tự bọn họ làm, ngài muốn xử cứ xử tội họ, tiểu nhân là vô tội.
Trần Hữu Thiên cùng Trần Thiên Ái nãy giờ đứng chết lặng trong một góc, nghe thấy ông nói vậy bèn lớn tiếng phản bác.
-Trưởng thôn, sao ông lại nói vậy, rõ ràng chuyện này là ông bày vẽ cho cha mẹ ta làm.
-Đúng vậy quan gia, mọi việc là do ông ấy. Là ông ấy nhất định nói vị lão bản kia là thằng mất dạy, nên cha mẹ mới tin lời ổng mà đi nhận người.
-Đúng vậy, cũng là ổng một hai căn dặn cha mẹ ta phải làm lớn chuyện, để vị lão bản kia biết khó mà lui, cha mẹ ta nói câu nào cũng là do chính ổng dạy.
-Đúng vậy, là ổng, không liên quan đến nhà ta.
Trần Quốc quay đầu, gầm lên với hai người.
-Câm miệng cho ta!
Trần Khế cười.
-A Quốc, ngươi đã không còn là trưởng thôn của thôn này, đừng có tự tiện quát nạt thôn dân như vậy. Làm trưởng thôn, ta sẽ cảm thấy đau lòng.
Rồi ông quay qua nhìn hai người kia.
-Ông ta không còn là trưởng thôn nữa, cẩn thận xưng hô của bọn ngươi. Về việc cha mẹ ngươi, dù nguyên nhân là gì, cũng là hai người ấy tự làm tự chịu.
Hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dam-my-mang-khong-gian-di-lam-nong/547182/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.